Chương trước
Chương sau
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, trông có vẻ rất điềm tĩnh, không tức giận mà vẫn oai nghiêm, tầm năm mươi tuổi bước xuống xe.
Người đàn ông trung niên mặc vest kiểu cũ chậm rãi bước vào trong, một người thư ký và tùy tùng nối gót theo sau.
“Chủ nhiệm Ngũ! Ông đến rồi!”.
Từ Bạch Hạc tỏ vẻ vui mừng, ông vội vàng cất tiếng chào hỏi.
Chủ nhiệm Ngũ khẽ gật đầu, không hề nói thêm điều gì.
“Lãnh đạo”.
“Lãnh đạo”.
Mấy người cục trưởng Thang đều ngoan ngoãn chào hỏi ông ấy, bọn họ không còn tỏ ra kiêu ngạo nữa, chỉ đi theo sau lưng vị lãnh đạo trực tiếp này.
“Chào chủ nhiệm Ngũ, đúng là rồng đến nhà tôm… Ha ha ha”, Tư Mã Khiếu cười khan vài tiếng, lão ta đi đến bắt với ông ấy.
Trong lúc bắt tay, lão ta còn nhìn sang Lâm Ẩn với vẻ đắc ý.
Chủ nhiệm Ngũ, người quản lý công trình thành Thiên Long này là chỗ quen biết cũ của lão ta.
Lúc ấy lão ta cũng mặt dày mày dạn, còn mời cả cụ nhà họ Từ ra mới được chủ nhiệm Ngũ gật đầu, ngầm đồng ý với cách làm của mấy người cục trưởng Thang.
Chứ bằng không, chỉ dựa vào thân phận của mấy người cục trưởng Thang thì thật sự không thể làm khó làm dễ Lâm Ẩn được.
“Lãnh đạo, tôi đến núi Trường Thanh để kiểm tra tiến độ ở đây theo qui định của các bộ và ủy ban trung ương”, cục trưởng Thang đứng một bên, ông ta nói dè dặt: “Tôi đã nhận được đơn tố cáo nên mới yêu cầu tập đoàn Ninh thị ngừng thi công, chờ đợi có kết quả kiểm tra rồi tính tiếp”.
“Nhưng mà Lâm Ẩn, cậu Lâm, cậu chủ lớn nhất của bên thi công lại không quan tâm đến quy tắc và luật lệ, không chịu nghe chúng tôi khuyên bảo, khăng khăng đòi thi công cho bằng được. Cậu ta còn đuổi chúng tôi đi một cách bạo lực, nói là đây là đất mà cậu ta đã đấu giá thành công, không cho phép kẻ khác đến làm loạn”.
“Lãnh đạo, ông nghĩ…”, cục trưởng Thang chậm rãi kể lại tình huống ở đây.
Gương mặt của chủ nhiệm Ngũ vẫn điềm tĩnh như mặt giếng cổ không gợn sóng, ông ấy chẳng để lộ cảm xúc của mình, chỉ gật đầu khe khẽ.
“Tố cáo? Ai là người đã tố cáo?”, chủ nhiệm Ngũ hỏi.
Cục trưởng Thang ngẩn người một lúc rồi mới nói: “Thưa lãnh đạo, là hộ gia đình sống ở đây tố cáo. Cục điều tra kinh tế đã bắt đầu chuẩn bị lập hồ sơ vụ án rồi. Chứ bằng không chúng tôi cũng chẳng nhúng tay vào chuyện riêng của doanh nghiệp đâu”.
“Với lại, thưa lãnh đạo, khi nãy Lâm Ẩn vừa mới đánh một thanh niên trong gia đình họ Tư Mã bị thương nặng, bởi thế nên tôi mới báo án, xin công an thành phố đứng ra giải quyết”, cục trưởng Thang nghiêm mặt mà nói: “Nhà họ Tư Mã đều đang theo dõi chuyện này”.
Nói đến đây, Tư Mã Khiếu vội vàng đi lên trước rồi nói: “Chủ nhiệm Ngũ, tôi thật sự phải tố cáo với anh. Ngọn núi Trường Thanh này là miếu tổ của người nhà họ Tư Mã chúng tôi, cái tên Lâm Ẩn bất chấp lý lẽ, quyết phải xẻ núi cho bằng được, chúng tôi không cho xẻ núi thì cậu ta ra tay đánh người”.
“Cháu trai của tôi bị cậu ta đánh đến nỗi không đứng dậy được. Chắc chắn đã bị thương nghiệm trọng rồi!”, Tư Mã Khiếu nói: “Anh là lãnh đạo chủ quản của bộ phận có liên quan, xin anh trả lại công bằng cho chúng tôi”.
Chủ tịch Ngũ vẫn điềm nhiên như thường, ông ấy khẽ gật đầu: “Tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra ở đây rồi”.
Sau khi nói dứt lời, chủ nhiệm Ngũ cũng không quan tâm đến nhà họ Tư Mã nữa, ông ấy mỉm cười đi đến bên Lâm Ẩn.
“Chào cậu Lâm”, chủ nhiệm Ngũ chủ động duỗi tay ra.
“Xin chào”, Lâm Ẩn cũng chìa tay ra.
Hai người bắt tay nhau.
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc ngay tức thì, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Đường đường là chủ nhiệm Ngũ, người đứng đầu trong các bộ và ủy ban trung ương, sao lại chủ động bắt tay Lâm Ẩn?
Chuyện gì thế này?
Cho dù Lâm Ẩn có thực lực đến mức nào đi chăng nữa, cũng không đến nỗi có thể khiến ông lớn như thế hạ mình chứ?
Tư Mã Khiếu và Từ Bạch Hạc càng thấy kinh sợ hơn.
Ban đầu chủ nhiệm Ngũ và cụ nhà hai bên đã từng âm thầm nói chuyện với nhau, báo trước luôn rồi.
Nhưng ông ấy hứa hẹn sẽ không ra mặt nhúng tay vào chuyện này, để mặc cho cục trưởng Thang giải quyết, chỉ cần không làm quá quắt là được, tất thảy phải đi theo trình tự bình thường.
Nhưng bây giờ, không ngờ ông ấy lại bày tỏ thiện ý với Lâm Ẩn?
“Cậu Lâm, nơi này không tiện nói chuyện. Nếu không ngại thì lên xe của tôi rồi bàn bạc đi?”, chủ nhiệm Ngũ nghiêm mặt lại.
“Không có gì để bàn cả”, Lâm Ẩn nói hờ hững, anh nhìn sâu vào mắt chủ nhiệm Ngũ.
“Không có lần sau”.
Sắc mặt chủ nhiệm Ngũ khẽ thay đổi, sau khi nghe Lâm Ẩn nói thế, gương mặt ông ấy cứng đờ.
Từng giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán ông ấy.
Hàm nghĩa trong câu nói của Lâm Ẩn đã khiến cho ông ấy chịu áp lực tâm lý nặng nề.
Vốn dĩ ông ấy và cụ nhà họ Từ đã thống nhất với nhau rồi, ông ấy sẽ giúp bọn họ mở một con đường, cũng chẳng có ý định đứng ra nhúng tay vào chuyện này, chỉ để cục trưởng Thang, cấp dưới của mình tranh luận trên núi Trường Thanh mà thôi.
Trong lòng ông ấy, địa vị của Lâm Ẩn vẫn kém hơn cụ Từ Cửu Linh một chút.
Ông ấy cũng không muốn đắc tội nặng nề với Lâm Ẩn vì chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Dù gì Lâm Ẩn có thế lực, có tiền bạc nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng không uy hiếp nổi ông ấy.
Nhưng trong ngày hôm nay, Lữ Công, vị quan lớn ở thủ đô gọi điện thoại khẩn cấp cho ông ấy, khiến cho ông ấy cảm thấy hoang mang tột cùng, bèn vội vàng chạy lên núi Trường Thanh tìm Lâm Ẩn nói cho rõ ràng.
Lữ Công hé lộ thân phận của Lâm Ẩn cho ông ấy biết, anh từng là người trong quân đội Long Quốc…
Xét về đẳng cấp, anh cũng không thấp hơn Lữ Công…
Lúc ấy, chủ nhiệm Ngũ đã sợ hãi đến mất hết hồn vía.
Đây không còn là chuyện đắc tội với Lâm Ẩn nữa, mà là ông ấy chủ động gây chuyện rồi!
Nếu không giải quyết ổn thỏa thì sẽ rước lấy họa lớn vào thân mất.
“Cậu Lâm, tôi hiểu. Chắc chắc chuyện đáng xấu hổ như thế này sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa đâu”, chủ nhiệm Ngũ nói một cách trịnh trọng, ông ấy quay người đi.
“Các người lập tức rút hết đi. Tố cáo chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Dự án thành Thiên Long có liên quan đến chiến lược phát triển của thủ đô, các người không được can thiệp vào chuyện thi công bình thường của những doanh nghiệp này nữa”.
Chủ nhiệm Ngũ sầm mặt xuống mà nói với đám người Tư Mã Khiếu một cách nghiêm túc.
“Lãnh đạo, thế…”, cục trưởng Thang thắc mắc.
“Chủ nhiệm Ngũ, chuyện gì thế này? Anh không thể không xử lý chuyện này chứ”, Từ Bạch Hạc cũng hỏi với vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không tài nào hiểu rõ chủ nhiệm Ngũ và Lâm Ẩn đã nói gì với nhau.
Chỉ nghe một câu nói của Lâm Ẩn mà thôi, không có lần sau?
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng chủ nhiệm Ngũ sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ ông ấy lại nhịn xuống, nói giúp cho Lâm Ẩn à?
Chuyện gì thế này? Sao Lâm Ẩn có thể hù dọa ông lớn đến nỗi thế này?
“Đừng nói nữa! Các người có kiểm tra như bình thường là được rồi!”, chủ nhiệm Ngũ đanh giọng lại: “Các người tiếp tục kiểm tra tình hình dự án trên núi Trường Thanh theo trình tự! Nếu như không có vấn đề gì lớn thì tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến hoạt động của doanh nghiệp tư nhân!”.
“Nếu như phát hiện ra vấn đề lớn thì báo cáo lại cho tôi! Giải quyết chuyện công theo lẽ công bằng!”.
“Nhưng mà…”, Từ Bạch Hạc cảm thấy không cam tâm: “Thưa lãnh đạo, đã có người tố cáo tập đoàn của Lâm Ẩn bắt giữ người trái phép, uy hiếp bọn họ để chiếm đất. Lẽ nào chuyện này không phải là vấn đề nghiêm trọng à?”.
“Cục điều tra kinh tế đã có kết quả về chuyện này. Tôi đã nhận được văn kiện. Đó chỉ là hiểu nhầm mà thôi, những hộ gia đình ấy nhận sai người”, chủ nhiệm Ngũ nghiêm mặt lại.
“Tất cả thủ tục của cậu Lâm đều chính quy cả. Các người cũng không được quấy rầy đến chuyện thi công của bọn họ. Nếu như lại làm ảnh hưởng đến việc thi công thì các người đã phạm pháp rồi đấy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.