"Hừ", Công Tôn Thu Vũ cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Trịnh Nguyên Bảo nữa, bước chầm chậm đến chỗ Lâm Ẩn.
Trịnh Nguyên Bảo cảm thấy bị xem thường, sắc mặt đỏ bừng vì nhục nhã, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Lúc trước hắn ta theo đuổi Công Tôn Thu Vũ, còn xem Lâm Ẩn là tình địch.
Có từng ngờ rằng bản thân sẽ sa đọa đến bước đường hôm nay...
Sa đọa đến mức phải nhờ Công Tôn Thu Vũ đến cầu xin Lâm Ẩn...
"Anh họ, đây là vài món quà em đem đến cho anh, còn có chút lòng thành ông nội dặn em chuyển cho anh nữa", Công Tôn Thu Vũ ngồi vào bàn ăn, lấy vài hộp quà từ trên tay nữ vệ sĩ bên cạnh.
"Ông nội em vẫn luôn ghi nhớ ân tình chữa bệnh cho, cứ dặn em mãi thôi, rằng nếu anh họ có chuyện gì cần nhớ thì cứ nói thẳng nhé", Công Tôn Thu Vũ nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, hờ hững nói: "Chuyển lời lại cho cụ Công Tôn, anh đã biết. Đúng rồi, em ăn chưa, nhà hàng này làm đồ ăn cũng được đấy, em gọi chút gì ăn đi".
"Vâng, vừa khéo em cũng đang đói bụng, thế em không khách sáo đâu nhé", Công Tôn Thu Vũ cầm bát lên, đưa tay che miệng, thường thức vài món rau.
"Đúng là ngon thật", Công Tôn Thu Vũ nói: "Anh họ, em xem mấy món quà này đi, em chọn cẩn thận lắm nhé, còn có quà lần trước em bảo sẽ mua cho chị dâu nữa".
Nói xong, Công Tôn Thu Vũ mở vài hộp quà ra.
Trong chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632028/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.