Anh lúc nào cũng ở trong viện dưỡng lão nủi Tử Long để chăm sóc cho cụ nhà, dùng huyền châm từ từ ổn định độc tính, nếu không anh cũng đã định đích thân đi đón máy bay rồi. Tất nhiên chuyện lấy thuốc để cứu cụ nhà, anh sẽ không nói ra.
"Có chuyện gấp cần làm? Chuyện gì quan trọng hơn chuyện này? Cậu không hề có thành ý mà", Sở Vân Sơn tiếp tục nói những lời tự đề cao bản thân, trong lòng ông ta vốn có thành kiến và thấy khó chịu với Lâm Ẩn.
"Anh cả, chúng ta vào chỗ trước đã, sếp Lâm sắp xếp như này cũng đã nhìn ra được thành ý của cậu ấy rồi", Sở Hùng Sơn mỉm cười, nói giải vây.
"Mời ngồi".
Lâm Ẩn nghiêm túc cất tiếng, thuận tiện đưa tay ra.
Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định nắm tay lại, ông ta nghênh ngang đi lướt qua, ngồi ngay xuống vị trí chủ tiệc.
Lần này sắc mặt của Sở Hùng Sơn đã trở nên khó coi, ông ấy nói nhỏ bên cạnh Lâm Ẩn: "Sếp Lâm, tính tình của anh cả tôi là như thế đấy. Anh ấy vốn không đồng ý cụ nhà đưa thuốc ra, có lẽ trong lòng cảm thấy chuyện lần này tôi đã lấn át danh tiếng của anh ấy, nên hơi bực dọc, vì thế mong cậu đừng thấy phiền lòng".
Lâm Ẩn gật gật đầu rồi nói: "Không sao. Tổng giám đốc Sở, tôi vẫn chịu đựng được chút bực dọc ấy mà. Nhà họ Sở đồng ý đưa hoa lưỡi rồng sang, đó đã là giúp một ơn lớn rồi".
Sở Hùng Sơn thở phào nhẹ nhõm, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632005/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.