“Có thể trị, nhưng không dễ đâu”, Lâm Ẩn nặng nề nói.
“Khó trị? Cậu chủ, với quyền thế của cậu bây giờ hoàn toàn có thể sử dụng điều kiện chữa bệnh tốt nhất Long Quốc, chẳng lẽ cũng không trị được sao?”, Lý Bộc khó hiểu hỏi.
Lâm Ẩn đáp: “Cụ trúng chất độc rất hiếm gặp”.
“Loại độc này được pha trộn giữa độc của một loài rắn biển hiếm với các loại thuốc”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Lý do khó trị là vì loại độc này cần sử dụng loại thuốc đặc biệt, trong tay tôi không có. Thứ hai, độc tính này rất chậm, nếu ép giải độc, thân thể của ông nội sẽ không chịu nổi”.
Lâm Ẩn từng may mắn được tìm hiểu về loại độc trong người ông nội.
Anh cũng am hiểu tường tận về kiến thức trung y được Long phủ truyền thừa, khi còn bé đã từng nghiên cứu đến cách giải các chất độc kỳ lạ.
Người bỏ độc chắc chắn rất nham hiểm.
Nếu ông nội trúng độc lúc còn khoẻ mạnh, mình có thể sử dụng mười hai kim huyền môn ép giải độc. Nhưng bây giờ cụ đã già, thân thể không chịu được, cho dù mình có kỹ thuật châm cứu nghịch thiên cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa độc tính của rắn biển này rất chậm, sẽ không lập tức lấy mạng.
Rõ ràng người bỏ độc không muốn lấy mạng của cụ, đây là muốn dùng mạng của cụ để uy hiếp mình.
Cũng không biết người đó muốn uy hiếp mình cái gì.
“Cái gì? Trúng độc?”, Lý Bộc cực kỳ sợ hãi, vẻ mặt trở nên căng thẳng: “Cậu chủ, việc này…”.
“Cả đời cụ quang minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631998/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.