“Tôi đã cho nhà họ Chu các người cơ hội rồi, nhưng dường như nhà họ Chu các người muốn tự tìm đường chết”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
Trong giọng điệu bình tĩnh này còn mang sự lạnh lẽo khiến người ta rét run.
Chu Bình sửng sốt híp mắt lại, sau đó cười ha hả.
“Anh cũng có khí thế ghê nhỉ? Nhưng như vậy thì có tác dụng gì? Không phải anh chỉ là một tên vô dụng chỉ biết giả vờ giả vịt thôi sao? Anh có năng lực gì đấu với tôi chứ?”, Chu Bình khinh thường nói, sau đó còn cười lạnh.
“Còn nói mãi nhà họ Chu thế nào? Đồ rác rưởi bỏ đi như anh ngay cả tư cách liếm giày cho người nhà họ Chu chúng tôi cũng không có ấy chứ!”, Chu Bình lạnh lùng nói, đôi mắt u ám híp lại.
Trong mắt anh ta, Lâm Ẩn chỉ là một người đàn ông cực kỳ vô dụng, một tên rác rưởi không có chút bản lĩnh nào thôi. Vậy mà cũng dám nói chuyện ngông cuồng, xem thường tôn nghiêm của nhà họ Chu – một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Thanh Vân?
Đúng là buồn cười!
“Lưu Quân, đi qua đánh cho cậu ta quỳ xuống”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng.
“Vâng!”.
Lưu Quân gật đầu, lạnh lùng đứng ra từ sau lưng Lâm Ẩn, sau đó bước qua thảm đỏ đi về phía Chu Bình.
“Đánh cho tôi quỳ xuống? Ha ha ha, đúng là buồn cười, anh dẫn một vệ sĩ đến đây đã cho rằng mình là nhân vật lớn rồi sao?”, Chu Bình liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631987/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.