“Con gái à, vừa rồi Lâm Ẩn đã trở lại, thằng vô dụng vô lương tâm đó vậy mà còn bày ra dáng vẻ như không hề hay biết gì”.
Lư Nhã Huệ trở về biệt thư, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Trương Kỳ Mạt.
“Con gái, vừa rồi con không biết vẻ mặt của Lâm Ẩn kia đáng ghét thế nào đâu. Cậu ta đã hại cả nhà ta tới nước này, mà chẳng thèm đếm xỉa gì, còn ra vẻ mình rất vô tội nữa chứ”.
“Nếu không phải mẹ nhắc đến chuyện cậu ta đã làm bậy ở Cảng Thành, nói tới ảnh chụp của cậu ta với cô gái tóc vàng phương Tây kia, cậu ta chắc chắn vẫn còn muốn quấn lấy con đấy”.
Lư Nhã Huệ không ngừng lải nhải, trút hết sự bất mãn đối với Lâm Ẩn ở trong lòng.
Trương Kỳ Mạt vẫn im lặng không nói gì.
Trầm mặc một lát, cô hỏi: “Lâm Ẩn có nói gì không mẹ?”.
“Hả, thằng vô dụng Lâm Ẩn kia còn có thể nói gì chứ? Cậu ta chỉ biết khoác lác nói láo mà thôi”, Lư Nhã Huệ ra vẻ khinh thường nói, “Không ngờ cậu ta lại không biết xấu hổ nói, gì mà có thể giúp con giải quyết vấn đề của công ty? Còn nói gì mà chuyện ở Cảng Thành đều không phải là sự thật, là chúng ta hiểu lầm cậu ta?”. truyện ngôn tình
“Thật buồn cười! Ảnh chụp là chứng cứ vô cùng xác thực như thế, có thể là giả à? Huống chi, đồ ăn hại Lâm Ẩn này đáng để con tin tưởng sao?”.
“Được rồi, không nhắc tới Lâm Ẩn đó nữa, cứ nhắc tới là bố lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631972/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.