Long Dương, núi Sở Hùng, đám người Chris đứng một bên nhìn, trong lòng vô cùng cảm khái.
Quý Trọng Sơn như mặt trời ban trưa, là nhân vật quyền thế ngút trời, vậy mà vì đối đầu với Lâm Ẩn, lại rơi vào bước đường này.
Thực lực của Lâm Ẩn, đúng như những gì bọn họ đã thấy, vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Ẩn mặt không biểu cảm nhìn Quý Trọng Sơn ngã xuống, trong lòng không chút dao động.
Quý Trọng Sơn chết rồi, Văn Thiên Phượng vẫn nấp trong chỗ tối.
Hắc Long Vương, không ra tay.
“Văn Thiên Phượng, nợ máu của nhà họ Tề, bà không trốn được đâu, trốn đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ tìm ra”.
Tròng mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo, nhìn lên trên ghế ngồi của Quý Trọng Sơn, có một chiếc camera mini.
“Hắc Long Vương? Ông không xứng với hai chữ Long Vương”.
“Ngập ngừng đủ đường, ngó trước nhòm sau, chỉ biết trốn trong chỗ tối để theo dõi. Dù tôi có truyền Long phủ lại cho ông, thì ông làm được gì nên hồn chứ?”.
“Nhớ cho kĩ, sau khi hai người lộ mặt, chính là ngày phải chết”.
Lời của Lâm Ẩn, là nói trước camera mini.
Cũng là lời muốn nói với Hắc Long Vương và Văn Thiên Phượng.
Hai người này, chắc chắn đang trong chỗ tối để theo dõi mọi chuyện.
Cùng lúc đó.
Trong một đại điện giáo đường đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón.
Tất cả những chuyện xảy ra ở đảo Hải Thiên đều chiếu trên một màn hình lớn.
Có một người áo xám khí thế âm trầm ngồi trên ghế chủ tọa của giáo đường.
“Phủ quân à, cậu, đúng là hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631963/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.