“Bà có thể nói thẳng cho tôi biết trên người Lâm Ẩn có bí mật gì không?”, Quý Trọng Sơn nghiêm giọng nói.
Văn Thiên Phượng đáp: “Tôi không biết cụ thể là thứ gì, nhưng nó khá quan trọng với ngài ấy. Nếu có thể lấy được, ngài ấy sẽ có năng lực càn quét cả thế giới!”.
“Còn Quý Trọng Sơn ông, có lẽ khí đó sẽ không chỉ là vưa của Cảng Thành nữa. Ông có thể đi theo ngài ấy, hưởng thụ đãi ngộ cao quý hơn, nắm giữ quyền lực lớn hơn”.
“Ngài ấy đã trù tính từ rất lâu rồi, bắt đầu từ khoảnh khắc Lâm Ẩn xuất hiện ở thủ đô, kế hoạch đã bắt đầu được thực hiện rồi!”.
“Vì cướp được bí mật trên người Lâm Ẩn, đã hy sinh cả nhà họ Văn, hy sinh cả mạng sống của anh trai tôi!”.
“Không phải Quý Trọng Sơn ông vẫn luôn không cam lòng vì chỉ là một nhà tư bản, muốn bước chân vào giới chính trị Long Quốc, muốn tự mình nắm giữ quyền lực cao quý. Thậm chí là muốn truyền địa vị của ông ở Cảng Thành cho đời sau của mình hay sao?”.
“Chỉ cần kế hoạch của ngài ấy thành công, nhà họ Quý các ông sẽ có thể phồn hoa hưng thịnh ở Cảng Thành vô số thế hệ!”.
Văn Thiên Phượng dùng giọng điệu nghiêm túc nói hết những lời này.
Nghe vậy, Quý Trọng Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng suy nghĩ một lúc lâu.
“Bà Văn, bà chắc rằng đây là những lời ngài ấy nói chứ?”, Quý Trọng Sơn hỏi với giọng điệu nặng nề.
“Đương nhiên, đây là lời ngài ấy kêu tôi chuyển cho ông”, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631945/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.