Chương trước
Chương sau
“Rốt cuộc võ công của cậu từ đâu tới vậy?”, khuôn mặt Hồng Đại đầy vẻ không thể tin nổi.
Hồng Đại không thể tin được Lâm Ẩn lại có thực lực lớn mạnh như thế!
Anh đánh bại mười ba phi tướng của Dương Môn quả thực còn đơn giản hơn cả uống nước ăn cơm!
Mười ba phi tướng của Dương Môn chưa bao giờ gặp phải đối thủ ở Cảng Thành.
Đây là lần đầu tiên bị đánh đến chiêu thức còn chưa kịp thấy đã bị bẻ gãy đao trong tay!
Rốt cuộc là cao thủ cấp bậc quái vật gì vậy?
Phải biết rằng, Hồng Đại đã từng dẫn theo mười ba phi tướng của Dương Môn đi tiêu diệt một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong bảng Nhân! Chiến tích này cũng đủ để họ ngẩng cao đầu trong giang hồ!
Từ khi mười ba người họ bước vào võ lâm giang hồ đã đối mặt với vô số kẻ địch, tất cả những cao thủ tàn nhẫn đều đối phó được, mười ba người họ còn từng chém đầu một lính đánh thuê vũ trang hạng nặng ở nước ngoài.
Nhưng hôm nay, đối mặt với một người trẻ tuổi như Lâm Ẩn, họ lại không thể đánh trả, thậm chí cả chiêu thức của Lâm Ẩn cũng không thể thấy rõ!
Điều này cho thấy thực lực của Lâm Ẩn đã vượt xa mười ba người họ.
Chẳng lẽ, trong bảng Nhân thật sự có cao thủ trẻ tuổi như vậy sao?
“Rốt cuộc cậu ở trong môn phái nào? Sao tôi chưa từng nghe thấy tên cậu”.
Hồng Đại hỏi với sắc mặt xanh mét.
Bị một người trẻ tuổi không có chút danh tiếng đánh bại, nội tâm gã ta không thể nào chấp nhận được.
Đặc biệt, gã ta đã trải qua không ít việc đời, vậy mà ngay cả chiêu thức của Lâm Ẩn cũng không thể thấy rõ, thật sự là vô cùng mất mặt
Lâm Ẩn cười nhạt: “Anh hùng không hỏi xuất xứ. Chẳng lẽ, anh chưa từng nghe lời này sao?”.
Sắc mặt Hồng Đại rất khó coi, nói: “Cậu không chịu nói, đến lúc đó, Dương Môn đi truy cứu, sẽ làm cho thế lực sau lưng cậu lòi ra”.
“Cậu ra tay tàn nhẫn, phế đi võ công mười ba phi tướng của Dương Môn, đã kết thù với Dương Môn, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu”, Hồng Đại lạnh giọng nói, sắc mặt rất không cam lòng.
“Phế võ công của các người, hẳn là các người không cam lòng?”, Lâm Ẩn cười lạnh, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Chưa cho phép đã xông vào nhà của tôi, tôi không giết anh là may lắm rồi”.
“Tài nghệ không bằng người, tôi cam chịu nhận thua”, Hồng Đại thấp giọng nói: “Tôi chịu phục, có điều Hương chủ Long sau lưng tôi chưa chắc sẽ chịu thua!”.
Hồng Đại nói bằng giọng điệu ham muốn được sống mãnh liệt, nấp ra sau lưng Hương chủ Dương Môn.
Khóe miệng Lâm Ẩn nhếch lên một đường cong: “Đúng lúc tôi đang định tìm Hương chủ của các người. Đưa tôi đi gặp hắn ta, tôi sẽ tha mạng cho các người”.
Đương nhiên anh biết đám người này cũng chỉ là một đám lâu la đến dò đường.
Một đám ô hợp giết cũng phí công.
Người Lâm Ẩn nhìn trúng chính là Hương chủ của phân đà Dương Môn ở Cảng Thành có liên quan đến Quý Trọng Sơn.
Quý Trọng Sơn mời người của Dương Môn rời núi đến đối phó với mình, không phải đang để lộ sơ hở sao?
Bắt được Hương chủ Long, tìm hiểu nguyên nhân là có thể xác định vị trí của Quý Trọng Sơn.
Hương chủ của phân đà Dương Môn ở Cảng Thành có hợp tác ngầm cùng Quý Trọng Sơn, chắc chắn không thể không biết tin tình báo, giá trị không cần nói cũng biết.
Đây là một con cá lớn được đưa tới cửa.
“Hương chủ tôi đã ở đây rồi, tôi muốn xem thử Lâm Ẩn cậu có năng lực long trời lở đất gì! Dám phế võ công của mười ba phi tướng dưới trướng tôi!”.
Giọng nói hùng hồn làm rung động cả phòng làm việc, tựa như sóng âm truyền đi ngàn dặm, kỳ ảo mà uy nghiêm.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, xi măng trên trần nhà đột nhiên nổ tung, đá vụn văng ra khắp nơi, vỡ thành một lỗ thủng lớn.
Một người đàn ông mặc trang phục thời Đường màu đỏ nhảy từ trên trời xuống, băng qua một tầng lầu rồi dừng lại trong văn phòng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Ẩn.
Hắn ta cao lớn uy nghiêm, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt oai hùng, đôi mắt sắc bén như dao, cả người tản ra khí thế ngang ngược mạnh mẽ.
“Lâm Ẩn, Long Dương tôi lăn lộn trong Cảng Thành nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua người kiêu ngạo như cậu! Ở Cảng Thành, chỉ có cậu dám phế võ công của người trong Dương Môn?”, Long Dương lạnh giọng nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
Đối với người đã luyện võ nửa đời, phế đi võ công của họ cũng không khác gì đang giết họ.
Bởi vì mất võ công cũng sẽ mất đi tất cả địa vị tài phú, chẳng khác gì đã sống uổng phí hơn nửa đời người
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Dương Môn ở Cảng Thành rất mạnh sao? Người của các người thì không phế đi được à?”.
“Không mời mà đến, quấy rầy thời gian nhàn rỗi của tôi. Nếu không phải vì các người còn có ích, tôi muốn cho hai chữ Dương Môn biến mất ở Cảng Thành”, Lâm Ẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra khí thế áp bức.
Sắc mặt Long Dương đầy giận dữ, trong ánh mắt hiện lên sự kiêng kị.
“Ngông cuồng!”.
“Nếu không vì mặt mũi của thiếu chủ Triệu, bây giờ tôi đã giết cậu rồi!”, Long Dương lạnh giọng quát lớn, cố nén sát ý trong lòng.
Đường đường là một cao thủ hô mưa gọi gió trong Cảng Thành, hắn ta chưa bao giờ phải tức giận như vậy! Người của mình bị phế đi, còn bị coi thường như vậy!
“Thiếu chủ Triệu? Có ý gì?”, Lâm Ẩn nhíu mày, cảm thấy bất ngờ.
Ý của Long Dương là có người tham gia vào việc này? Còn biết mình?
Long Dương nói: “Bao giờ cậu gặp thiếu chủ Triệu sẽ biết”.
“Nhưng trước đó, tôi muốn cậu quỳ xuống xin lỗi họ!”.
Long Dương duỗi tay chỉ vào mười ba người đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn mặt không đổi sắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Long Dương, anh muốn lấy lại danh dự thay đàn em của mình?”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Tôi đây sẽ thành toàn cho anh!”.
“Như vậy đi. Nếu anh có thể tiếp được một chiêu của tôi, anh sẽ thắng, chuyện này để tùy anh xử lý”, Lâm Ẩn từ từ nói: “Nếu anh không tiếp được thì dẫn tôi đi gặp Quý Trọng Sơn, có dám không?”.
“Cậu!”, Vẻ mặt Long Dương đầy kinh hãi, sau đó vô cùng phẫn nộ, Lâm Ẩn hoàn toàn coi thường hắn ta!
Tiếp được một chiêu của anh là thắng?
Điều này với người tập võ mà nói, không gì có thể nhục nhã hơn!
“Ha ha!”, Long Dương tức đến bật cười: “Tôi vốn tưởng rằng cậu chỉ kiêu ngạo, bây giờ xem ra chính là không biết trời cao đất rộng!”.
“Cậu có biết Long Dương tôi là người phương nào không? Cậu có biết, trong số gia tộc lánh đời có bao nhiêu cao thủ không?”.
“Trong thế gian muốn làm gì thì làm này, cậu nghĩ mình thật sự có võ công?”
Long Dương liên tục chất vấn, ánh mắt càng thêm sắc bén, cả người đều toát ra khí thể mạnh mẽ không thể địch nổi.
Vèo vèo, trong lúc lơ đãng, từng đợt gió lạnh nổi lên.
Đùa cái gì vậy, người trong ba bảng Thiên Địa Nhân đại biểu cho thực lực và địa vị tuyệt đối.
Cao thủ trong bảng Nhân có một trăm lẻ tám người, Long Dương có thể đánh bại được tất cả, hành tẩu trong giới lánh đời, có ai dám coi thường?
Trừ phi Lâm Ẩn là tuyệt thế cao thủ trên bảng Địa!
Tuyệt thế cao thủ trong bảng Địa có vài người, Long Dương đã thuộc lòng tên của họ.
Mà Lâm Ẩn không hề có tiếng tăm trong giới lánh đời cũng dám kêu gào một chiêu đã đánh bại hắn ta?
“Anh không dám tiếp đúng không”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
Anh biết loại người như Long Dương có niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm riêng của mình.
Tiền tài và ích lợi, cho dù lấy mạng sống ra ép bức cũng chưa chắc có thể khiến cho Long Dương cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, dẫn mình đi tìm Quý Trọng Sơn.
Mà dùng thực lực thì có thể khiến Long Dương phục tùng.
Đối phó với dạng người gì, phải dùng thủ đoạn đó.
Hốt thuốc đúng bệnh, mọi việc đều thuận lợi.
Lâm Ẩn hiểu rõ đạo lý này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.