Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn cô gái mặc lễ phục.
Trong ấn tượng của anh, anh hoàn toàn không quen không biết cô gái ấy, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ.
Vừa đến đã nghi ngờ thân phận của mình, gương mặt toát ra vẻ nghi ngờ và khó chịu?
Lẽ nào có uẩn khuất gì khác hay sao?
“Doãn Băng, cậu, cậu đừng nói như thế, anh Lâm là khách quý được bố tớ mời đến đây đấy”, Sở Sở lúng túng.
“Sở Sở, không phải bọn tớ cố ý làm cậu khó xử đâu, mà không là không thể trơ mắt ra nhìn cậu bị lừa được”, Doãn Băng nghiêm mặt lại.
“Sở Sở, cậu nói anh ta là khách quý kiểu gì? Tớ biết anh ta là khách quý được bố cậu mời đến, cậu yên tâm đi, lát nữa tớ sẽ đích thân đến gặp bố cậu để nói về chuyện này”, Doãn Băng thản nhiên mà nói, cô ta vênh vênh váo váo, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng: “Ê, cái anh họ Lâm kia, nghe nói tối hôm đó anh đã cứu Sở Tiểu Phàm? Còn ôm Tiểu Phàm tránh đi giữa làn xe phóng như điên à? Thật sự có chuyện này hay sao?”.
Lâm Ẩn không đoái hoài đến cô ta, anh lười chẳng muốn nói chuyện với người xa lạ.
“Ha ha, lần này đã sợ rồi sao, lá gan anh nhỏ thế, không dám thừa nhận chứ gì?”, Doãn Băng cười lạnh, ra vẻ tôi đã biết hết rồi: “Sở Sở, lần trước tớ đã nói gì với cậu, chắc chắn anh Lâm này là một kẻ lừa đảo, biết đâu chừng còn là đồng bọn của Liêu Tuấn Phi nữa đấy, anh ta giở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631905/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.