Diệp Hắc trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nghiêm mặt lại nói: "Thưa phủ quân, năm đó trước khi Đường chủ Dương đi, đã dặn dò chúng tôi rằng Môn chủ Thiên Môn - ngài Cố đã tạo phản, bên Long phủ cũng đã loạn tùng phèo, bảo chúng tôi phải quy ẩn ở Cảng Thành, chờ phủ quân xuống núi".
"Mấy anh em chúng tôi vẫn sống như những người bình thường, mai danh ẩn tích ở thành phố này, không dám để lộ chút sơ hở nào".
"Sau đó, tin tức Đường chủ Dương qua đời truyền đến. Hắc Long Vệ vốn quy ẩn ở Cảng Thành bị diệt gọn, toàn bộ thành viên tan rã, đổi mới lại một Đường chủ Hắc Long mới, nhưng cụ thể là ai thì tôi cũng không biết".
"Cũng từng có người lén lút tập hợp Hắc Long Vệ còn sót lại, nhưng những năm gần đây tôi vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời căn dặn kia, không dám sử dụng chút thế lực nào cả, từ trước đến giờ đều không màng thế sự, như thế mới là sống tạm bợ qua ngày".
Dứt lời, sắc mặt của Diệp Hắc càng nặng nề, ánh mắt phức tạp.
Hắc Long Vệ ngày xưa cầm quyền ở Cảng Thành, xưng vương ở trong bóng tối, bây giờ chỉ còn sót lại vài tàn binh bại tướng bọn hắn, cầm cự hơi tàn qua ngày...
Bây giờ phủ quân đã xuống núi, đối diện với phủ quân, hắn thật sự thấy xấu hổ trong lòng.
"Hắc Long Vệ bị đánh tan tác...", Lâm Ẩn đăm chiêu tự nói.
"Biến cố năm đó, có thể còn Long Vệ nào khác hiện thân vào đời không?", Lâm Ẩn nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631902/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.