“Kỳ Mạt, có thể hồi đó mọi người và cháu hiểu lầm nhau. Bác cả xin lỗi vì lần trước đã để cho bố cháu uống rượu, chuyện này là lỗi của bác cả! Có điều dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà, người một nhà sao lại ghi thù nhau chứ?”, Trương Hồng Quân cười cười, ông ấy nhìn Trương Tú Phong: “Tú Phong, em cũng đừng để ý đến chuyện lần trước, lát nữa anh cả uống rượu với em, tự phạt ba ly, anh em với nhau thì đừng thù dai, em nói xem có phải không? Mấy năm nay anh cả đối xử với các em cũng không bạc đâu nhỉ?”.
“Bây giờ ấy à, bậc cha chú như chúng ta đã già thật rồi, không thể làm cho nhà họ Trương nở mày nở mặt được. Kỳ Mạt, cháu vẫn còn trẻ, chú thấy mặt mũi của nhà họ Trương vẫn cần cháu chèo chống”, Trương Kỳ Quân nghiêm mặt lại.
Gương mặt của Trương Tú Phong ánh lên niềm vui và vẻ tự hào, lời nói của Trương Hồng Quân khiến cho ông ấy cảm thấy hết sức thoải mái.
“Anh cả, anh nói đúng lắm. Chúng ta là anh em, em cũng không để bụng đến mấy chuyện này đâu”, Trương Tú Phong cười cười, đáp lại ông ấy.
“Kỳ Mạt, con nể mặt bố đi. Bố đã quyết định sẽ đổi tên công ty về thành đá quý Trương thị rồi!”, gương mặt Trương Tú Phong trở nên nghiêm túc, ông ấy nói với Trương Kỳ Mạt: “Nhãn hiệu mà cụ nhà đã đặt không thể làm mất được!”.
Trương Kỳ Phong nghĩ ngợi một hồi, cả đời của ông ấy, khó khăn lắm mới chờ được đến ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631900/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.