“Cái, cái, cái gì…”
Giọng nói của Tiêu Trang run lẩy bẩy, anh ta ngồi trên xe lăn, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt hoảng hốt.
Anh ta nhớ đến lúc bị Lâm Ẩn đánh đến tàn phế, cũng cảm thấy sợ khiếp vía như thế này!
Sao cái thằng Lâm Ẩn vô dụng lại làm được điều đó? Sao cậu ta có thể giết được Hồ Mãnh và nhiều cao thủ một cách dễ dàng như thế?
“Không ngờ… Không ngờ cậu lại mạnh như vậy”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn, ông ấy hít sâu một hơi, trong lòng cũng thấy hoang mang.
Đúng là ghê gớm quá! Cậu ta giết chết hết những cao thủ trên sàn đấu một cách dễ dàng như bóp một con kiến vậy.
Lâm Ẩn tự mình lên sân khấu, thời gian giết chết tất thảy mọi người cũng chưa đến năm phút đâu nhỉ?
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Ẩn dùng chiêu gì để tàn sát sạch sẽ.
Còn chưa kịp thấy hồi hộp, người của mình còn chưa có cơ hội phản kháng đã bị đánh bại, rồi toàn bộ bị giết chết một cách dễ dàng.
Những người ngồi ở đây đều im lặng hơn hai mươi giây, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc, rồi sau đó, những tiếng thốt lên đầy kinh ngạc vỡ òa!
“Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Trên thế giới này có người mạnh đến mức này hay sao?”
“Trong phim cũng không quá đến mức này đâu nhỉ? Cả đám cao thủ còn chưa kịp sờ đến cậu ta mà đã bị đánh bại rồi à? Còn hung hãn hơn cả kẻ hủy diệt nữa”.
“Đây mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631889/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.