Chương trước
Chương sau
Ở gần đó, Lâm Ẩn bình thản dẫn Chris và Hades đi vào trong.
“Ha, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay”, Vương Điền Phong cười lạnh: “Ông Chris, nghe nói ông liên hệ với người trong giới chính trị và pháp luật ở Cảng Thành để đối phó tôi sao? Còn muốn đòi tôi trả phí vi phạm hợp đồng nữa?”.
“Ông cũng buồn cười thật, ông có biết sức mạnh của tôi trong giới chính trị và pháp luật ở Cảng Thành lớn đến nhường nào không? Những người làm trong hệ thống chính trị và pháp luật đều là bạn của tôi cả, ông còn muốn kiện tôi vi phạm hợp đồng à? Cẩn thận tôi kiện ông dùng hợp đồng gian lận đấy!”, Vương Điền Phong nhìn Lâm Ẩn và Chris với vẻ mặt khinh thường, ông ta tương đối vênh váo, không sợ hãi bất kỳ thứ gì.
Lâm Ẩn quan sát Vương Điền Phong, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc gì.
Xem ra đây chính là tổng giám đốc Vương của tập đoàn Tử Kim, lần trước hủy bỏ hợp đồng, quay sang cậy nhờ Maugdi, bây giờ còn giống trống khua chiêng ủng hộ ông ta nữa à?
“Vương Điền Phong, ông hủy bỏ hợp đồng nhưng lại không chịu bồi thường. Bây giờ còn dám làm ầm lên bảo là mình quen biết nhiều người trong giới chính trị và pháp luật ở Cảng Thành? Còn muốn kiện ngược lại tôi à?”, Chris hừ lạnh, rồi lạnh lùng nhìn Vương Điền Phong: “Chỉ tay sai vặt của Maugdi mà thôi, nơi này không đến lượt ông lên tiếng đâu!”.
Tại vì cái tên Vương Điền Phong này gió chiều nào theo chiều nấy, ký kết hợp đồng với mình xong xuôi rồi mà còn lật lọng, hại mình mất hết thể diện trước mặt sếp Lâm, để lại ấn tượng không làm việc hết mình trong lòng ông ta.
Bởi thế vừa nhìn thấy Vương Điền Phong, Chris đã nổi nóng ngay.
“Ồ ồ? Ông oai phong gớm nhỉ?”, Vương Điền Phong nói với vẻ mặt khinh thường: “Ông có thể làm gì được tôi và người của tổng giám đốc Maugdi?”.
“Ha ha”, Maugdi nở nụ cười đắc ý, ông ấy quan sát Lâm Ẩn và Chris với ánh mắt đùa bỡn: “Chris, ít nhiều gì thì ông cũng là cấp trên trên danh nghĩa của tôi đấy? Cãi nhau với đàn em của tôi mà ông cũng không cảm thấy mất mặt sao?”.
Gương mặt Chris sa sầm, ông ta nói hùng hồn: “Maugdi, hôm nay ông mời tôi đến tham gia buổi tiệc này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi! Tôi nói cho ông biết, nếu như tập đoàn Tử Kim dám lừa lọc tôi, tôi sẽ lật đổ công ty của bọn họ”.
Có sếp Lâm ra mặt chống lưng cho, ông ta quyết định phải tỏ ra mạnh mẽ, có thế mới được sếp Lâm tán thưởng.
Maugdi khẽ nhíu mày lại, ông ấy không ngờ Chris lại dám tỏ ra mạnh mẽ như thế trước mặt mình, hơn nữa vừa mới đến Cảng Thành đã lên mặt thu mua hai tập đoàn lớn.
Đây không giống với Chris mà ông ấy quen biết, ông ta vốn là một con hồ ly già đời kín tiếng và gian xảo.
“Chris, tôi không biết ông tìm được thằng ngu lắm tiền ấy ở đâu, không phải ông cho rằng được ông chủ lớn chống lưng cho thì có thể ngang ngược chứ?”, Maugdi nở nụ cười châm biếm, ông ấy ung dung châm một điếu xì gà Juliet.
Trong những tranh chấp lớn, đúng là tiền sẽ mang lại lợi ích khổng lồ.
Nhưng mà chắc chắn tiền sẽ không đạt đến nhân tố quyết định.
Thế lực và mạng lưới quan hệ mới là thứ quan trọng nhất.
Maugdi sống ở Cảng Thành nhiều năm liền, ông ấy tin chắc rằng có thể khử Chris ở Cảng Thành.
Cho dù là tranh chấp trong thương trường hay là đụng chạm về các phương diện khác, ông ấy cũng sẽ không rơi xuống thế yếu.
“Ha, thế thì cậu chứ chống mắt lên mà chờ đi”, Chris cười lạnh: “Maugdi, ông âm thầm phá hoại kế hoạch thu mua tập đoàn phim ảnh Tử Kim của tôi, làm thế là đã phá quy tắc, ông có biết không hả?”.
“Phá hỏng quy tắc à? Ha ha”, gương mặt Maugdi toát ra vẻ khinh bỉ, ông ấy phì cười, rít một ngụm xì gà: “Chris, ông không có khả năng thuyết phục người ta, thế này thôi đã tức đến điên luôn à? Thế này đi nhé, ông tổng của tập đoàn phim ảnh Tử Kim cũng có mặt ở đây, ông có thể hỏi xem ông ta có muốn hợp tác với ông không”.
“Người ta xem thường ông thì có liên quan gì đến tôi? Có giỏi thì kêu ông chủ lớn sau lưng ông chi tiền cho đủ đi”, ánh mắt Maugdi lộ ra vẻ đùa cợt.
“Chris, không phải ông muốn mua năm mươi lăm phần trăm cổ phần trong công ty chúng tôi à? Được thôi, kêu ông chủ lớn sau lưng ông chi thêm tiền đi!”, gương mặt Vương Điền Phong toát ra vẻ đùa cợt, ông ta hùa theo Maugdi: “Đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, một trăm tỷ, lấy ra đi, tôi sẽ giao lại công ty cho ông ngay”.
“Một trăm tỷ? Công ty phim ảnh rẻ rách của ông xứng đáng với cái giá này sao?”, Chris hừ lạnh.
Còn một trăm tỷ nữa à? Nếu như bỏ số tiền ấy ra để mua lại tập đoàn của ông ta thì đúng là đầu óc có vấn đề.
“Thế nào hả? Không chi nổi đúng không? Đã không có nhiều tiền như thế thì ông la hét phản đối cái gì?”, Vương Điền Phong cũng châm một điếu xì gà, ông ta giở giọng mỉa mai.
Lâm Ẩn hừ lạnh, anh từ tốn nói chuyện với ông ta: “Vương Điền Phong, ông đừng quên, bản hợp đồng lần trước do chính ta ông ký tên đóng dấu, hình như ông không trả nổi phí bồi thường hợp đồng đâu. Phải gánh một vụ kiện lớn đến thế, có phải ông đắc ý sớm quá rồi không?”.
“Cậu đang uy hiếp tôi à? Chỉ với mấy người các cậu thì lấy gì để bắt tôi trả phí bồi thường hợp đồng, có biết tôi và tổng giám đốc Maugdi quen biết bao nhiêu người trong hệ thống chính trị và pháp luật ở Cảng Thành không?”, Vương Điền Phong tỏ vẻ đắc ý: “Tôi đắc ý thì sao nào? Có tổng giám đốc Maugdi bảo vệ tôi, các cậu có thể làm gì tôi kia chứ?”
Maugdi bật cười đắc ý, ông ấy cẩn thận quan sát Lâm Ẩn.
“Trước kia tôi nghe nói Chris mới có thêm một cao thủ Long Quốc thần bí, còn rất trẻ, là cậu đúng không?”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hằm hằm sát khí: “Cậu là người đã đánh gãy đôi chân của Karl, đàn em tôi chứ gì? Còn đánh vệ sĩ Phoebe của tôi tàn phế nữa?”.
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Đúng vậy, tôi đã đánh bọn họ tàn phế đấy”.
Bốp!
Maugdi đập tay xuống bàn, ông ấy lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn trân trân, trông có vẻ oai phong tột cùng: “Cậu lớn gan thật! Dám đánh phế người của tôi, còn dám đi đến trước mặt tôi? Cậu nghĩ rằng Chris có thể bảo vệ nổi cậu ư? Cái thằng khỉ da vàng!”.
Ánh mắt Lâm Ẩn dần dần trở nên lạnh lẽo, anh nhìn thẳng vào mắt Maugdi.
Vào khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm phải nhau, đồng tử của Maugdi co rút lại, ông ấy cảm thấy giống như mình đã bị ác quỷ nhắm đến, làm ông ấy không rét mà run rẩy, hết sức hãi hùng khiếp vía.
“Tổng giám đốc Maugdi, chính là người này! Cậu ta đã tông hỏng xe em, còn dám láo xược trước mặt em, bắt nạt em nữa…”, đột nhiên Nghê Hân dựa vào vai Maugdi, rồi cô ta nũng nịu với ông ấy.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn sang, đến bây giờ anh mới biết cô ta chính là ngôi sao nữ xinh đẹp ở Cảng Thành lúc nãy, Nghê Hân dán sát vào người Maugdi, cố gắng ra dáng lẳng lơ.
“Ôi, tổng giám đốc Maugdi, ông nhìn kìa, cậu ta còn dám trừng mắt nhìn em nữa”, Nghê Hân làm nũng: “Ông phải giúp em xả giận mới được đó!”.
Maugdi rít điếu xì gà một cách đầy khí phách, ông ấy nói: “Nhóc con, trông cậu cũng đáng gờm lắm? Thế này đi vậy, Chris bỏ ra bao nhiêu tiền để mướn cậu là vệ sĩ? Tôi sẽ trả cho cậu gấp mười!”.
“Cậu đi theo tôi thì tương lai sẽ xán lạn hơn là theo Chris đấy. Không phải người Long Quốc các cậu thích nhất là tiền à? Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, tự cậu ra giá”, Maugdi nói với vẻ đắc ý.
“Ha ha, không phải là tôi xem thường anh, nhưng nhìn dáng vẻ ấu trĩ của anh là biết ngay sớm muộn gì anh cũng vì tiền mà bán mạng cho tổng giám đốc Maugdi thôi”, Nghê Hân nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt nham hiểm, cô ta cố tình mỉa mai: “Tổng giám đốc Mạc kêu anh làm bảo vệ cho ông ấy là phúc của anh đấy, mau ra giá đi. Miễn cho đến lúc ấy bị tổng giám đốc Maugdi xử lý, chết không có đất chôn thây!”.
Lâm Ẩn cười nhạt: “Không đến lượt cô xem thường tôi”.
Một ngôi sao nữ được bao bọc trong tiền bạc, làm nô lệ quỳ liếm người Tây mà còn xem thường cái này, xem thường cái kia à? Đúng là nực cười.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn nhìn Maugdi với vẻ hứng thú: “Mời tôi làm bảo vệ cho ông? Ông có kiếm tiền thêm vài kiếp nữa cũng không mướn nổi tôi đâu”.
“Mẹ kiếp! Cái thằng khỉ Long Quốc, cảm thấy mình giỏi giang lắm à?”, Maugdi ném điếu xì gà đang ngậm đi, ông ấy nhìn Lâm Ẩn trân trân, gương mặt tối sầm.
“Chris, xem ra ông rất tin tưởng vào người Long Quốc nhỉ? Dẫn theo nó là có thể kê cao gối ngủ yên rồi sao? Có dám lên võ đài đánh nhau một trận với đàn em của tôi không?”, Maugdi quay sang nhìn Chris.
“Vừa kéo tòa nhà Thủy Tinh có võ đài đấu quyền anh lậu vừa mới mở”, Maugdi lại nhìn Lâm Ẩn, ông ấy cười lạnh rồi nói: “Thằng khỉ Long Quốc, hôm nay ông đây phải đánh cậu đến tàn phế, cậu có dám lên võ đài đấu một trận không?”.
“Kẻ nào thua thì phải tự nhận mình là cháu, rồi cút ra khỏi Cảng Thành! Cậu dám chứ?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.