"Bố cháu để đồ lại cho chú à?", ánh mắt Lâm Ẩn sáng lên, nhìn Dương Tố Tố.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, Dương Huyền Chân đã để lại át chủ bài.
Đã đến cảnh giới của Dương Huyền Chân, cho dù không thể ngăn được sóng dữ trong lúc Long phủ gặp biến lớn, nhưng hậu sự vẫn biết dụng tâm, để lại quân chủ chốt.
"Vâng, bố cháu đã nói rồi, nhất định phải đưa nó cho chú Ẩn", Dương Tố Tố nghiêm mặt lại nói, dâng viên đá cuội đen sì bình thường không có gì đặc biệt lên bằng cả hai tay.
Lâm Ẩn nhìn ánh mắt kiên định của Dương Tố Tố, sắc mặt khẽ thay đổi, trịnh trọng nhận lấy hòn đá đen kia, cầm xoa nhẹ ở trong tay.
Đá cuội đen, rửa sạch lớp chì bên ngoài, bên trong là một viên ngọc trắng tròn trịa sáng lấp lánh.
Lâm Ẩn xoa xoa viên ngọc trắng lớn chừng bàn tay, chẳng mấy chốc đã bẻ nó làm đôi, lấy ra từ trong đấy một phong thư được chế tạo từ chất liệu đặc biệt.
Đây là phương thức truyền tin đặc thù của Long phủ, giấu thư trong đá đen.
Nếu dùng lực thô để cưỡng chế phá vỡ hòn đá, nhiên liệu bên trong viên ngọc sẽ tự động bốc cháy, theo đó đốt luôn lá thư, hủy đi tin tức tình báo.
Mà cách thức chính xác để mở được viên đá đen này, chỉ có một mình Lâm Ẩn biết được.
"Đây là...".
"Cậu ta đang làm ảo thuật à?".
"Chẳng lẽ Dương Huyền Chân năm đó đã để lại đồ gì quý báu thật?".
Đám người mẹ Từ đưa ánh mắt không dám tin sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631877/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.