Trong mắt của Đường Hôi, anh Ẩn giống hệt như thần thánh vậy, cho dù việc có lớn bằng trời, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt thì mặt vẫn không đổi sắc, giống như giếng cạn không gợn sóng.
Anh Ẩn tựa thần tiên đích thực, những chuyện phàm trần tục thế khó lòng lọt nổi vào mắt anh, anh xem nhẹ hết thảy cảnh sắc tươi đẹp từ cổ chí kim.
Ngoại trừ ở bên cạnh cô Lâm, anh Ẩn mới để lộ ra niềm vui và tình cảm của người phàm, còn những khoảng thời gian khác, bạn sẽ cảm thấy anh ấy giống hệt như thần, như tiên, bạn vĩnh viễn không thể nhận ra cảm xúc của anh.
Hôm nay Đường Hôi mới biết một điều, hóa ra anh Ẩn là người phàm có máu có thịt, cũng có lúc buồn bã, phẫn nộ và tức giận, để lộ ra cảm xúc thuộc về người bình thường.
Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Kỳ Mạt bước vào, cô mỉm cười nhìn Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, anh làm xong rồi à? Hôm nay em đã xử lý xong việc bên chi nhánh công ty ở thủ đô, bắt đầu đi vào sản xuất rồi. Chúng ta cùng đi ăn cơm đi”.
Gương mặt Trương Kỳ Mạt rạng rỡ niềm vui, trông cô có vẻ rất phấn chấn.
Khóe môi Lâm Ẩn cong cong, anh mỉm cười, dập tắt điếu thuốc rồi chậm rãi đứng dậy: “Đi thôi”.
“Đường Hôi, ông lo chuyện ở khu Hoa Dương đi, tôi giao lại quyền xử lý hết thảy mọi chuyện trong địa bàn đấy lại cho ông”, Lâm Ẩn nói với Đường Hôi.
“Vâng!”, Đường Hôi gật đầu một cách cung kính.
Lâm Ẩn và Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631862/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.