“Lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!”.
Ngô Dương quát lớn, hai người vệ sĩ đầy tài năng lập tức xông đến đá liên tục vào người bọn chúng, ba người Công Tôn Tử Trúc bị đá đến nỗi phải bò đi, luôn miệng kêu than.
Sau khi xử lý ba tên chó ngu ngốc ấy xong, Ngô Dương phủi bụi dính trên tay, anh ta nhổ phì ra rồi quay người vào trong với vẻ mặt khinh thường.
Ngô Dương quay lưng bỏ đi với vẻ khinh thường khiến cho sắc mặt của bọn Công Tôn Tử Dương đỏ gay, hậm hực trong lòng, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn đường đường là con cháu của nhà họ Công Tôn trong thủ đô, đi đến đâu cũng có người xếp hàng xum xoe nịnh nọt, không ngờ hôm nay lại bị đánh như một con chó hoang, còn phải bò lăn khỏi tòa nhà Ninh thị.
Không tìm cái đồ vô dụng Lâm Ẩn để trút cơn giận này thì hắn không cam tâm.
“Anh Trúc, không ngờ sau khi nịnh nọt được quản gia của nhà họ Ninh, cái thằng Lâm Ẩn vô dụng ấy lại dám coi trời bằng vung, đến anh mà nó cũng dám đánh, nhất định phải dạy dỗ nó một bài học mới được!”, Miệng Chu Ngọc Đàm trống vắng gió lùa, cô ta cảm thấy tức giận vô cùng, ánh mắt hằn lên sự oán hận.
“Đúng vậy, chỉ là hai con chó mượn thế chủ mà lại dám tỏ ra vô lễ với anh Trúc, đúng là không biết sống chết là gì!”, Chu Đông cũng tỏ ra không phục: “Anh Trúc, với các mối quan hệ và thế lực của anh ở thủ đô thì xử lý bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631821/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.