"Tôi không có tư cách? Anh, anh lớn lối thật đấy!" Ninh Hiên phẫn nộ quát lên.
Sự hung hăng của Lâm Ẩn đã vượt ra ngoài dự đoán của anh ta, không ngờ lần đầu gặp mặt Lâm Ẩn lại là ra oai phủ đầu dữ tợn như vậy.
Ninh Hiên nén một bụng lửa giận, trong lòng nghĩ tới các cách đối thoại đàm phán với Lâm Ẩn, nghĩ rằng cho Lâm Ẩn một cái giá thỏa đáng là tốt nhất.
Còn nếu không được nữa thì cứ ra lệnh cho ám vệ ra tay với Lâm Ẩn.
Nhưng không thế ngờ rằng Lâm Ẩn vừa đến đã chẳng nể nang gì ai, quả thật còn hung hãn hơn cả anh ta nữa.
"Bất kính với trưởng bối, anh dập đầu ba cái ngay cho tôi." Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Ninh Hiên.
Ninh Hiên trợn mắt giận dữ, vẻ mặt nhăn nhó, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
Tên Lâm Ẩn đại trưởng lão gì đó trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, có khi còn nhỏ hơn cả anh ta. Nhưng lại có giá cao hơn cả trời, đứng ngang hàng với cụ nhà nữa chứ!
Đánh mình thì thôi không nói, cứ hở tí là là muốn dùng gia quy của nhà họ Ninh, bắt anh ta dập đầu tạ tội?
Mẹ nó, đúng là làm trời làm đất mà!
"Muốn tôi quỳ lạy cậu? Ông đây muốn coi thử, mẹ nó, rốt cuộc mày tài cán đến mức nào? Nghĩ rằng mình có thân thủ tuyệt đỉnh là có thể làm gì thì làm ở nhà họ Ninh à?" Ninh Hiên nói với giọng âm trầm: "Ám vệ đâu, bắt tên coi trời bằng vung này lại cho tôi!"
Nói đoạn, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631795/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.