Chương trước
Chương sau
“Mày nói cái gì?” Triệu Kiến Ninh tức giận, ngẩng đầu nhìn Hades: “Mày nói lại cho tao nghe một lần nữa xem?”
Hắn ta thật sự không ngờ rằng, một tên vệ sĩ quê mùa không biết từ đâu đến lại dám bảo hắn cút ra ngoài?
Danh tiếng của nhà họ Triệu ở thủ đô lớn như vậy, anh ta chưa nghe đến bao giờ sao?
“Mày điếc à? Tao bảo mày cút ra ngoài!” Hades trầm giọng nói.
Hades sớm đã muốn đánh nhau rồi, một tên ngu ngốc như vậy lại dám chiếm vị trí của sếp Lâm? Anh ta không quan tâm đến gia tộc gì hết, anh ta chỉ biết rằng, cái tên họ Triệu đứng trước mặt này chỉ cần một cú đấm là có thể đánh chết.
“Haha.” Triệu Kiến Ninh điên tới mức cười lớn: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, hai con ếch ngồi đáy giếng, mày đã đắc tội phải người không nên đắc tội rồi đấy biết không?”
“Ninh Khuyết, ông lăn lộn ở thủ đô đúng là lãng phí rồi, đến loại người không biết sống chết thế này cũng kết giao được sao?” Triệu Kiến Ninh cười nói.
Vừa nói, Triệu Kiến Ninh vừa rút điện thoại ra, dường như đang chuẩn bị gọi người đến xử lý Lâm Ẩn và Hades.
“Đợi chút nữa hai chúng mày sẽ biết sai thôi.” Triệu Kiến Ninh cầm điện thoại, thờ ơ nói.
Hades dáng vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên dơ tay ra nắm chặt lấy cổ tay Triệu Kiến Ninh, bộp một tiếng, ném điện thoại của hắn ta xuống sàn.
“Này! Mày làm gì đấy?” Triệu Kiến Ninh tức giận nhìn Hades: “Cái loại quê mùa nhà mày, còn không mau bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra?”
Hắn ta không biết tên vệ sĩ đó lấy đâu ra lá gan lớn đến vậy, còn dám đập nát điện thoại của hắn.
Hơn nữa sức lực cũng lớn quá đấy, tùy tiện nắm lấy một cái mà cổ tay hắn ta cảm giác như bị một cái kìm lớn kẹp lại, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẹp gãy tay.
“Còn không buông tay, hôm nay ông đây sẽ cho hai tên chó chúng mày phải chết!” Triệu Kiến Ninh tức giận nói, ánh mắt dữ tợn nhìn Hades.
Hades lạnh lùng đáp lại: “Dám gọi người trước mặt Lâm tổng, tao thấy mày muốn chết rồi.”
Bốp!
Vừa dứt lời, Hades giơ tay, một cái tát giáng xuống mặt Triệu Kiến Ninh, tát cho hắn ta nổ đom đóm mắt.
“A!” Triệu Kiến Ninh kêu lên, cảm thấy vô cùng nhục nhã, ánh mắt hắn ta lộ vẻ không thể ngờ được.
Bịch một tiếng.
Không đợi Triệu Kiến Ninh kịp phản ứng gì, Hades đột nhiên nắm lấy vai hắn ta, hung hãn lôi hắn ta từ trên chỗ ngồi xuống, quăng ra xa mười mấy mét, nặng nề đập vào tường rồi ngã gục xuống nền nhà.
“Chỗ ngồi của sếp Lâm mà cũng dám cướp sao? Cút!” Hades lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, dám động tay chân sao? Chuyện ngày hôm nay không xong đâu!” Triệu Kiến Ninh đứng dậy, gương mặt đầy vẻ tức giận, lộ ra ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Hades.
“Cậu Triệu, cậu không sao chứ?”
“Ninh Khuyết, cậu xong rồi, dám bắt tay với một lũ quê mùa không biết sống chết là gì để động tay chân với tôi! Nhà họ Ninh nhất định sẽ gạch tên cậu!”
Ngay lập tức, những người đi theo Triệu Kiến Ninh đều vây lại, ai cũng tỏ vẻ tức giận.
Triệu Kiến Ninh là ông chủ của họ, Ninh Khuyết quen biết với sếp Lâm gì đó mà đến cả cậu Triệu cũng dám không để vào mắt, đúng là ăn gan hùm rồi.
Đám người đó ai cũng dữ tợn đảo mắt nhìn, nhưng sau khi thấy Hades cao hơn hai mét, cánh tay khoẻ mạnh rắn chắc đều co hết người lại, không dám động vào tên vệ sĩ hung ác này.
“Tên vệ sĩ ngu xuẩn này, Ninh Khuyết, và cả cái tên họ Lâm kia, hôm nay đừng ai mong được yên ổn bước ra khỏi lầu trà Tâm Thủy này!” Triệu Kiến Ninh không phục, đưa tay ra chỉ vào mấy người Lâm Ẩn, thái độ vô cùng hung hăng.
“Đúng vậy, hôm nay mấy người các ngươi đừng hòng rời được khỏi đây, nhất dịnh phải quỳ xuống dập đầu tạ tội với cậu Triệu mới được.”
“Đã nói với các ngươi cậu Triệu là người nhà họ Triệu ở thủ đô rồi mà còn dám hỗn láo như vậy, đúng là ngu ngốc!”
Mấy tên đi cùng Triệu Kiến Ninh cũng hùa vào nói giúp, ầm ĩ lên với Lâm Ẩn.
Bọn họ dường như đã lường trước được kết cục của mấy người Lâm Ẩn, dám động vào người nhà họ Triệu ở khu Thần Nông ở thủ đô, đây là điều cấm kị, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Dựa vào thế lực của cậu Triệu, ở cái khu Thần Nông này muốn làm gì mà chả được.
Đến cả hoàng đế dưới đất của khu Thần Nông cũng phải nể mặt cậu Triệu vài phần.
“Người bị đánh là người nhà họ Triệu.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Cho bọn chúng im mồm đi, ném hết ra ngoài.”
Anh thật sự không có hứng thú nói mấy lời thừa thãi với người nhà họ Triệu.
Ai ở đất thủ đô cũng biết tác phong làm việc của người nhà họ Triệu, từ trên xuống dưới, dù là tầng lớp trên của gia tộc hay là con cháu anh em của giao tộc thì đều mang dáng vẻ của “con trời”, coi thủ đô là vườn hoa phía sau nhà của nhà họ Triệu, muốn làm gì thì làm.
“Vâng.” Hades cung kính gật đầu, sau đó quay người đi về phía đám người Triệu Kiến Ninh.
“Ném đi đâu? Mẹ nó, ông đây chưa từng gặp ai hung hãn như mày!” Triệu Kiến Ninh tức giận, muốn xông lên cho một cái bạt tai, nhưng lại bị Hades giữ lại không dám động đậy.
Hắn ta không hiểu nổi, sao lại có người ngu ngốc đến thế. Còn nói người bị đánh là người nhà họ Triệu? Tên họ Lâm này có bao nhiêu cái mạng đề đền đây?
Bốp bốp bốp.
Hades xông lên cùng vài cái bạt tai, đánh cho đám người vẫn đang hung hăng nịnh bợ chủ thâm tím mặt mày, ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Mày! Mày!” Triệu Kiến Ninh hơi hoảng hốt nhìn Hades, cũng không ngờ Hades lại hành động nhanh nhẹn đến vậy, ra tay rất nhanh chóng.
“Cút!”
Hades nắm chặt Triệu Kiến Ninh, ném như ném một túi rác, quăng tay một cái, hất Triệu Kiến Ninh ra khỏi phòng, khiến hắn ta ngã ngục, lăn lộn vài vòng trên hành lang.
Ngay sau đó, Hades ném từng tên đàn em ra khỏi phòng trà giống như đang ném một con gà, khiến những tên đó phải thét lên, đau đớn lăn lộn trên sàn.
“Ra ngoài cửa đứng canh, đừng để người khác làm phiền tôi nói chuyện.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói.
Hades gật đầu, mặt không biểu cảm gì rời khỏi phòng trà, quay người lại đóng cửa, đứng canh giữ bên ngoài, nhìn xuống đám người Triệu Kiến Ninh.
“Mày chết chắc rồi! Đừng tưởng mày cao to thì có thể hung hăng càn quấy!” Triệu Kiến Ninh tức giận nói.
Hades lạnh lùng nhìn xuống, Triệu Kiến Ninh liền ôm lấy mặt đã bị đánh thâm tím bỏ chạy, sợ rằng tên người nước ngoài này lại xông lên cho hai cái bạt tai.
“Đi trước đây!” Vẻ mặt Triệu Kiến Ninh tỏ ra không phục, nói với những đàn em đi theo hắn: “Chúng mày cứ coi chừng ở lầu trà Tâm Thủy, bây giờ tao đi gọi người. Tên họ Lâm và Ninh Khuyết, không ai được chạy hết, hôm nay tao phải xử lý bọn nó.”
“Cậu Triệu, chúng tôi nhất định sẽ coi chừng phòng của bọn nó. Ninh Khuyết và tên họ Lâm đó thật to gan, dám động vào cậu, còn dám ở lại đây uống trà, đúng thật là kiêu ngạo. Dựa vào thế lực của cậu, muốn đối phó với chúng thì đơn giản như giết một con kiến thôi.” Một tên đàn em nịnh bợ nói.
Cứ như vậy, Triệu Kiến Ninh xuống lầu với vẻ mặt âm u, nhanh chóng gọi điện thoại, liên lạc tìm người.
Hôm nay hắn ta nhất định phải nghĩ cách lấy lại thế cục, một con chó không nhà như Ninh Khuyết lại dám vào hùa với tên nhà quê, xảy ra chuyện như thế mà không giữ thể diện cho hắn, đã đánh người còn dám ở lại uống trà, đây rõ ràng là không để công tử nhà họ Triệu vào mắt.
Triệu Kiến Ninh càng nghĩ càng tức, gọi liền một lúc mấy cuộc điện thoại, nhất định phải tìm đủ người bao vây quanh lầu trà Tâm Thủy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.