Đường Hôi lập tức nổi cơn tam bành, khiến những người có mặt ở đây đều tỏ ra sợ hãi như thể đã gây ra chuyện to tày đình.
Bọn họ thật sự cho rằng Đường Hôi đã là một mảnh trời không thể vượt qua được.
Mặc dù địa vị và thân phận của những người có mặt ở đây đều tương đối cao, nhưng vẫn không đủ đẳng cấp, trước mặt ông lớn đứng đầu khu Trung Thiên như Đường Hôi thì bọn họ chẳng là gì cả.
Chỉ một câu nói của Đường Hôi cũng đủ để khiến cho bọn họ biết mất khỏi cõi đời này trong khu Trung Thiên.
Nhưng không ngờ một người có thể hô mưa gọi gió ở khu Trung Thiên mà lại ra mặt giùm cho một thằng đến từ tỉnh Đông Hải? Còn gọi đồ vô dụng ăn bám vợ ấy một tiếng “anh” nữa?
Chuyện kỳ quặc này đã làm đảo lộn hết nhận thức về lẽ thường của bọn họ.
Lần này, tất thảy mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kiêng dè và hoảng hốt.
Đầu óc bọn họ không hẹn mà cùng nảy lên bốn chữ: sâu không lường được!
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, chẳng ngờ cái tên Lâm Ẩn lại quen nhiều biết rộng như vậy, đến một người có danh tiếng hiển hách như Đường Hôi đây mà anh ta cũng có quen biết.
“Tổng giám đốc Đường, ông, ông làm vậy không phải quá đáng lắm sao?” Từ Hà nén nhịn ngọn lửa giận trong lòng xuống, anh ta tỏ ra không phục: “Tôi kính trọng ông vì thực lực của ông mạnh hơn tôi. Nhưng mà, hở ra là tát vào mặt tôi, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631747/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.