Chương trước
Chương sau
Trương Kỳ Mạt nhớ đến việc lần trước Lâm Ẩn đặt tên cho “Vua Thế Giới”, cũng rất có ý cảnh.
Lâm Ẩn suy nghĩ một lát, nói: “Vậy dùng tên của em đi, đổi thành Đá quý Kỳ Thị.”
Trương Kỳ Mạt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cảm thấy như vậy cũng tốt, đơn giản và dễ nhớ.
“Kỳ Mạt, hội đá quý mà em nói rốt cuộc là thế nào? Em định đặt vé máy bay lúc nào?” Lâm Ẩn hỏi.
Trương Kỳ Mạt suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai sẽ bay, em cũng đặt vé giúp anh rồi.”
“Hội đá quý lần này ở thủ đô, quy mô rất lớn, có thể coi là cuộc hội họp cấp cao trong giới, những người bình thường trong giới sẽ không đủ tư cách để tham gia.” Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói: “Lần này là hội trưởng hiệp hội đá quý tỉnh Đông Hải tiến cử em đi, nếu không cũng không có được vé mời tham dự.”
“Đúng rồi, Lâm Ẩn, ban nãy anh nói anh có bạn bè ở thủ đô? Cũng là bạn bè liên quan đến giới đá quý sao?” Trương Kỳ Mạt tò mò hỏi.
Lâm Ẩn gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh có một người bạn ở thủ đô, cũng có thể coi là có chút máu mặt trong giới đá quý.”
Người bạn ở thủ đô mà anh nói, chính là Vu Tắc Thành.
Vu Tắc Thành có thể coi là người có máu mặt ở thủ đô, hơn nữa, bây giờ là người phát ngôn của nhà họ Tề ở thủ đô do chính mình đẩy lên, vậy nên dù trong ngành nào thì đều có thể được nhiều người ủng hộ.
Trong số sản nghiệp của Tề Gia mà bản thân cướp về được cũng có sản nghiệp đá quý, vậy nên tài nguyên về mặt này không hề ít.
“Như vậy là tốt nhất. Hội trưởng Chu của tỉnh Đông Hải hình như cũng không có nhiều tài nguyên ở thủ đô. Hơn nữa đây là người vô cùng tham lam, tiến cử tập đoàn để có được ghế trong hội đá quý thủ đô liền ra giá hai triệu tệ, hơn nữa sau đó bà ta còn muốn ra giá cao hơn nữa.” Trương Kỳ Mạt khẽ cau mày nói.
Nếu không phải vì nền móng tập đoàn còn mỏng, không có con đường tài nguyên như ngoại tỉnh, nhưng phải tham gia hội đá quý cấp cao Sa Long này để tuyên truyền gây dựng thế lực cho tập đoàn, thì cô cũng không đi làm cái chuyện coi tiền như cỏ rác này, để hội trưởng Chu đó được lợi, mở miệng liền ra giá mấy trăm nghìn tệ tiền phí tiến cử.
“Không cần nhờ người khác tiến cử nữa. Yên tâm đi, Kỳ Mạt, bạn anh ở thủ đô có thể tin tưởng được.” Lâm Ẩn nghiêm túc nói: “Đợi đến thủ đô anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện giúp em.”
Trương Kỳ Mạt gật đầu, trong lòng vẫn còn nghi hoặc, cô vẫn luôn tò mò về thân phận thật của Lâm Ẩn, rốt cuộc làm thế nào để có được thế lực lớn như vậy chứ.
Lần trước Lâm Ẩn đi thủ đô một chuyến, sau khi về liền khiến nhà họ Vương không ngóc đầu lên được, chẳng lẽ xuất thân của Lâm Ẩn là ở thủ đô sao?
Vừa hay, lần này đi thủ đô có thể nghe ngóng những tin tức liên quan.
Cộc cộc hai tiếng.
Đúng lúc đó, cổng biệt thự đột nhiên mở khóa.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ đã về, hai người bước vào, nhìn thấy Lâm Ẩn, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, ánh mắt âm u.
“Bố mẹ về rồi. Con muốn nói với bố mẹ chuyện này, mai con sẽ đi thủ đô, chắc phải nửa tháng mới về.” Trương Kỳ Mạt chào rồi nghiêm túc nói.
“Kỳ Mạt, là chuyện mà hội trưởng Chu nói đó sao, đi tham gia hội đá quý thủ đô?” Lư Nhã Huệ bắt đầu dạy dỗ: “Đây là chuyện tốt, hội trưởng Chu đó và mẹ có quan hệ rất tốt, đều là người quen. Con đến thủ đô thì phải nghe theo sự sắp xếp của bà ta đó.”
Nói xong, Lư Nhã Huệ bực tức nhìn Lâm Ẩn một cái, nói: “Còn nữa, Kỳ Mạt, sao Lâm Ẩn này lại đến biệt thự nữa vậy, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ với người này rồi! Sau này đừng qua lại với tên phế vật này nữa.”
Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt rất buồn khổ, cô cũng không ngờ bố mẹ lại về lúc này, thành kiến của họ với Lâm Ẩn rất lớn, gặp nhau sẽ không tránh khỏi trách móc.
“Lâm Ẩn, cậu làm sao vậy? Những lời lần trước tôi nói với cậu chưa đủ rõ ràng sao?” Lư Nhã Huệ không hề khách khí, chỉ vào Lâm Ẩn nói: “Cậu đúng là đồ mặt dày, còn đến bám lấy Kỳ Mạt nhà chúng tôi?”
“Bố mẹ, là con gọi Lâm Ẩn đến đây, con bảo Lâm Ẩn mai đi thủ đô cùng con.” Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói.
“Hả?” Lư Nhã Huệ ngạc nhiên: “Không được, tuyệt đối không được! Sao con có thể đem tên phế vật này cùng đi thủ đô? Lần này con đi thủ đô để tham gia hội đá quý cấp cao đó, sẽ gặp rất nhiều nhân vật lớn! Đưa cậu ta đi không phải sẽ khiến con mất mặt sao?”
“Cái tên Lâm Ẩn được chuyện thì ít mà hỏng chuyện thì nhiều này, mới đắc tội với người nhà họ Trương ở tập đoàn Trương thị mới, hại hai chúng tôi phải đích thân đi xây dựng mối quan hệ, bản thân cậu ta lại làm như chuyện không liên quan đến mình.” Vẻ mặt Lư Nhã Huệ vô cùng bất mãn nói: “Kỳ Mạt, lần này con đưa cậu ta đi thủ đô cùng, không biết cậu ta sẽ gây nên họa lớn gì cho con!”
Vừa nói Lư Nhã Huệ vừa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, nói: “Lâm Ẩn, cậu giỏi lắm, cậu vừa đắc tội với hai ông chủ lớn ở tòa nhà Trương thị nên biết sợ rồi hả? Giờ liền đến tìm Kỳ Mạt, muốn Kỳ Mạt đưa cậu đi thủ đô để tránh bão tố sao? Cậu đúng là biết tính toán thật đó.”
Trong suy nghĩ của bà ấy, rõ ràng là Lâm Ẩn không dám đối mặt với sự báo thù của bọn người Trương Hồng Quân, muốn đi trốn ra ngoài tỉnh cùng Kỳ Mạt, muốn Kỳ Mạt che trở cho anh.
“Mẹ, không phức tạp như mẹ nghĩ đâu. Lần này còn đi thủ đô để làm việc nghiêm túc, Lâm Ẩn đi cũng là để giúp đỡ con.” Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói.
“Cậu ta có thể giúp con? Đúng là buồn cười!” Lư Nhã Huệ không khách khí cười nhạo: “Lâm Ẩn là người như thế nào, mẹ đã sớm nhìn thấu rồi. Bình thường không có việc gì thì ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không hề về cái nhà này lấy một lần. Giống như lần này, đắc tội với người ta rồi, liền lập tức trốn trong nhà, đến tìm con để bảo vệ cậu ta, cậu ta là cái thứ gì chứ?”
Trương Kỳ Mạt muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại, muốn mở miệng nói giúp Lâm Ẩn vài câu nhưng lại không nói nên lời.
Cô cũng biết, không thể nói cho bố mẹ hiểu, trong mắt mẹ, mẹ đã mặc định Lâm Ẩn là một tên ăn hại.
Dù có nói thế nào, Lư Nhã Huệ cũng chỉ kiên quyết với những gì mình biết, bà ấy nghĩ như thế nào thì là như thế, không nghe giải thích gì cả.”
“Kỳ Mạt, anh còn có chút việc nên đi trước nhé, mai gặp lại.” Lâm Ẩn chào một tiếng, gương mặt không biểu hiện gì rồi rời khỏi biệt thự.
“Lâm Ẩn, cậu đừng có mà có ý nghĩ xấu xa gì, vì những chuyện xấu cậu làm ra, hại chúng tôi chạy khắp nơi xây dựng quan hệ, hao phí tình người.” Lư Nhã Huệ lạnh lùng nói: “Cậu đừng hòng thoát, đợi Tôn Cường và Trương Hồng Quân đến tìm cậu tính sổ đi, nhà chúng tôi không quản đâu.”
Lâm Ẩn lắc đầu, không nói gì, trực tiếp mở cửa rời đi.
Bên ngoài biệt thự Tuyết Long, Hades vẫn đang cung kính chờ đợi.
Lâm Ẩn lên xe xong, Hades liền lái xe về phía đảo nhân tạo trên sông Thanh Vân.
Lâm Ẩn ngồi sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Là gọi cho Vu Tắc Thành.
Tút tút hai tiếng, đầu dây bên kia liền có người nhấc máy.
“Anh Ẩn, anh có dặn dò gì sao?” Bên kia đầu dây truyền đến giọng của Vu Tắc Thành.
“Ngày mai tôi sẽ đi thủ đô, ông xem có ai dưới quyền là nhân vật lớn trong giới đá quý của Long Quốc không, giúp tôi sắp xếp vài đường trong ngành đá quý, tôi cần dùng đến.” Lâm Ẩn nghiêm túc nói.
“Ngày mai anh sẽ đến thủ đô sao?” Vu Tắc Thành kinh ngạc nói.
Đã rất lâu hắn không nhận được điện thoại từ anh Ẩn rồi, không ngờ anh Ẩn lại muốn về thủ đô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.