Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh nhấp một ngụm trà rồi hờ hững hỏi: “Chris, ông chưa nói rõ ràng với bọn họ à?”
“Cậu quen ông Chris à?” Tôn Cường tỏ vẻ ngạc nhiên, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ bất ngờ, không ngờ rằng thằng rể vô dụng như Lâm Ẩn mà có thể nịnh nọt được Chris?
“Lâm Ẩn, cái thằng vô dụng này, cậu không biết điều gì cả, cho dù cậu quen với ông Chris đi chăng nữa, ông ấy gọi cậu đến dự tiệc đã là cho cậu phúc phận to bằng trời rồi, cậu thật sự nghĩ mình cao quý lắm à?” Tôn Cường giở giọng trách mắng: “Nhìn thấy ông Chris vào phòng mà không biết đứng dậy chào hỏi hả? Có ông ấy ở đây mà cậu dám ngồi ghế chủ tọa sao?”
Tôn Cường không hiểu sao cái thằng Lâm Ẩn vô dụng lại may mắn đến thế, không ngờ một người có thân phận thấp kém như cậu ta mà lại có thể nịnh nọt được ông Chris, tiếc là trí thông minh của thằng vô dụng này không ra gì, nhìn thấy ông Chris mà còn dám làm bộ làm tịch ngồi im đấy?
“Thưa ông, tôi có quen với tên Lâm Ẩn này, cậu ta là thằng rể vô dụng có tiếng ở thành phố Thanh Vân, không biết vì sao cậu ta có thể trèo cao, quen biết ông, nhưng trên thực tế cậu ta chỉ là đồ vô dụng không được tích sự gì cả.” Tôn Cường nói với Chris bằng giọng nịnh nọt: “Có thể ông không hiểu rõ bản chất của cậu ta, dẫn dắt loại người như thế này chỉ tổ hạ thấp thân phận cao quý của ông mà thôi.”
Vẻ mặt Chris dần trở nên nghiêm túc, lông mày ông ta giật giật, không ngờ Tôn Cường lại dám xúc phạm sếp Lâm, đúng là tự tìm đường chết.
Ông ta đang định nổi giận quát mắng Tôn Cường, nhưng nhìn thấy sếp Lâm đang thản nhiên uống trà nên không dám làm phiền nhã hứng của anh.
Sếp Lâm còn chưa tỏ thái độ gì, có cho Chris thêm một trăm lá gan thì cũng không dám nổi cơn tam bành trước mặt anh.
“Thưa ông, ông không tiện dạy dỗ loại người thấp kém này thì để tôi làm thay ông đi.” Dường như Tôn Cường hề để ý đến sự thay đổi trên gương mặt Chris, ông ta chỉ nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường: “Cái thằng vô dụng này, cậu là đồ thiểu năng à? Không biết đứng lên mời ông Chris ngồi sao? Cậu ngoan ngoãn đứng dậy bưng trà rót nước cho tôi, cậu không có tư cách ngồi ở đây đâu.”
Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, Tôn Cường đã nổi giận, đây là nơi để ông ta gặp mặt ông lớn mà Chris giới thiệu, không ngờ thằng vô dụng này lại len lỏi vào bữa tiệc, đm, còn dám ngồi làm bộ làm tịch ngồi ở ghế chủ tọa nữa kia chứ, đúng là muốn bị chửi muốn bị đánh mà.
Lâm Ẩn chỉ cười lạnh rồi nhìn Chris.
Chris sợ thót tim, ông ta nhìn Tôn Cường chăm chú với ánh mắt tức giận.
“À phải, thưa ông, ông nói là muốn dẫn tôi đến gặp ông lớn, hay là dọn dẹp sạch sẽ gian phòng riêng này để chờ người ấy đến nhỉ?” Tôn Cường dè dặt hỏi ý kiến của Chris.
“Dạ phải, thưa ông, chúng ta không thể để cái tên vô dụng ấy quấy rấy nơi này được.” Louis cũng hùa theo.
Gương mặt Chris sa sầm, bọn Tôn Cường ngu ngốc này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, Bồ Tát ngồi ngay trước mắt còn không lo quỳ bái.
Chris đanh giọng lại: “Ông lớn mà tôi muốn giới thiệu cho hai người đã yên vị rồi, hai người ngồi xuống ngay cho tôi.”
“Sao ạ?” Tôn Cường kinh ngạc, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, ông ta ấp úng: “Thưa ông, lẽ, lẽ nào ông lớn mà ông nói chính là cậu ta à?”
Louis cũng tỏ ra kinh ngạc, ông ấy nhìn Lâm Ẩn một lần nữa rồi quay sang nói với Chris: “Thưa ông, không phải ông đang đùa với chúng tôi đấy chứ?”
Chuyện gì thế này? Ông lớn mà ông Chris muốn giới thiệu cho bọn họ lại là thằng Lâm Ẩn vô dụng này sao? Sao có thể như thế được kia chứ?
Lần này cả Tôn Cường và Louis đều kích động một cách lạ lùng, trái tim muốn nhảy vọt lên tận cổ họng.
Nếu như không phải ông Chris chính miệng nói ra thì có đánh chết bọn họ cũng chẳng dám tin, sao cái tên Lâm Ẩn có tiếng vô dụng này vừa lắc mình đã biến thành chỗ dựa của Chris, người có địa vị cao trong lập đoàn quốc tế chứ?
Trong lúc nhất thời, đầu óc của hai người bọn họ đều mơ màng, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Còn Chris đã ngồi vào ghế, giọng nói của ông ta lạnh tanh: “Hai tên ngu ngốc này, còn không ngồi xuống xin lỗi nữa à! Muốn chết hay sao?”
“Hả! Vâng, vâng, ngồi xuống ngay đây ạ.” Tôn Cường giật thót tim, ông ta run rẩy ngồi xuống ghế, trông có vẻ sợ hãi đến mất hồn mất vía.
Sắc mặt của Louis đau khổ đến tột cùng, ông ấy đành phải cầm đôi đũa lên để che giấu cảm giác kinh hoảng trong lòng mình, nhưng rồi lại nhận ra bàn tay cầm đũa đang run lẩy bẩy.
Bọn họ sợ vỡ mật.
Đáng sợ quá, không ngờ Lâm Ẩn lại là thần thánh trong bóng tối.
Tôn Cường và Louis nhớ lại những lời lẽ vênh váo của mình ban nãy, bọn họ chỉ mong sao có thể vả sưng mặt mình, không ngờ lại dám mắng chửi một người có địa vị cao như thế, sau này phải sống tiếp thế nào đây.
“Sếp, sếp Lâm, xin, xin lỗi cậu, khi nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Tôn Cường tỏ vẻ mặt dày mày dạn: “Xin sếp Lâm rộng lượng đừng trách tội chúng tôi, chúng tôi đáng chết.”
Hai tiếng bốp bốp vang lên, Tôn Cường tự vả mình hai bạt tai rồi nở nụ cười nịnh nọt.
Louis cũng học theo Tôn Cường tự tát mình hai cái, ông ấy luôn miệng lấy lòng Lâm Ẩn.
Đừng nói đến việc Lâm Ẩn có thế lực cao đến mức nào, chỉ cần một câu nói của Chris thôi cũng có thể khiến cho hai người bọn họn táng gia bại sản, không còn cơ hội để trở mình nữa.
Tôn Cường và Louis đều hối hận tột cùng, đến ý định muốn chết còn nảy lên trong đầu bọn họ, không biết Lâm Ẩn sẽ xử lý hai người họ thế nào trong cơn giận lôi đình nữa.
Chris cũng thấp thỏm bất an, ông ta không dám tự mình ra quyết định gì cả, chính bản thân ông ta cũng hoang mang, không ngờ rằng hai tên ngu ngốc này bị gọi đến đây vì đã đắc tội sếp Lâm.
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, không hề quan tâm đến những lời xin lỗi của hai người Tôn Cường, anh đặt tách trà xuống, chỉ vào hai cái tô trên bàn rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Rót đầy rượu vào.”
“Rót đầy?” Tôn Cường nhìn hai cái tô trên bàn, nụ cười miễn cưỡng của ông ta cứng đờ.
Đấy là cái tô đựng đồ ăn, một tô có thể chứa ít nhất nửa ký rượu, nhìn thôi là đã thấy đáng sợ.
Tôn Cường và Louis chợt nhớ ra lúc còn ở trong tòa nhà Trương thị, Lâm Ẩn đã nói sẽ bắt hai người bọn họ uống cho đủ...
Vừa nhớ đến chuyện này, Tôn Cường và Louis hận hai anh em Trương Hồng Quân muốn chết, đm, hai cái thằng ngu ngốc này, bản thân mình còn tìm đường chết, đi chèn ép người nhà của sếp Lâm, bắt bố vợ của sếp Lâm uống đến say mèm, lần này bọn họ bị hại đến thảm thương rồi.
“Vâng, sếp Lâm, cậu cho chúng tôi uống rượu là nể mặt bọn tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ rót đầy!” Tôn Cường ráng nặn ra nụ cười, ông ta cầm chai rượu trắng hơn năm mươi độ trên bàn lên rồi rót hết vào trong tô.
“Dạ, cảm ơn sếp Lâm đã thưởng rượu.” Louis cười bồi, ông ấy hùa theo Tôn Cường, cũng rót đầy một tô rượu trắng cho mình.
Đổ hết nửa ký rượu trắng mà cái tô vẫn còn chưa đầy, hai người họ nhìn rượu trong tô với vẻ mặt đau khổ tột cùng, nhưng lại không dám không uống.
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn thản nhiên như thường, anh ngồi đó, không tỏ thái độ gì cả. Tôn Cường đứng dậy, cầm tô lên kính rượu anh.
“Sếp Lâm, hôm nay tôi đã sai, chỉ mong cậu tha cho con đường sống, tô rượu này tôi xin uống cạn.”
Sau khi nói dứt lời, Tô Cường và Louis đều nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu uống ừng ực cho bằng hết, không để sót giọt nào mới thôi, trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Rồi sau đó, bọn họ lảo đảo ngồi xuống ghế, ánh mắt trở nên mờ mịt, dạ dày sôi trào, có thể nôn bất cứ lúc nào nhưng lại phải ráng kiềm chế lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.