Chương trước
Chương sau
Trong phòng làm việc ở tòa nhà Bảo Đỉnh, Trương Kỳ Mạt vẫn còn đang xử lý công việc.
Lâm Ẩn gõ cửa rồi bước vào trong
“Lâm Ẩn, anh với bạn anh nói chuyện sao rồi?” Trương Kỳ Mạt tò mò hỏi anh.
“Người đó không phải bạn của anh.” Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Kỳ Mạt, sau này em đừng đoái hoài đến những người tự xưng là bạn của anh nữa, có gì thì gọi điện thoại cho anh trước đã.”
“Không phải bạn của anh hả?” Gương mặt Trương Kỳ Mạt lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô gật đầu ngay: “Em biết rồi.”
“À phải, vừa khéo có chuyện muốn nói cho anh biết, em đã quyết định rồi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ đến thủ đô một chuyến.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói với Lâm Ẩn: “Thủ đô có mở hiệp hội thương mại về giới đá quý, được hiệp hội đá quý toàn quốc tổ chức, tương đối quan trọng với chiến lược phát triển của tập đoàn. Anh có thời gian để đi cùng với em không?”
“Đến thủ đô à?” Lâm Ẩn nghĩ ngợi một lúc: “Chừng nào em đi thủ đô thì báo với anh một tiếng.”
Bây giờ tập đoàn đá quý Trương thị càng lúc càng càng mở rộng quy mô, chắc hẳn Trương Kỳ Mạt cũng muốn quảng bá tên tuổi tập đoàn mình, có thời gian ra thủ đô với cô ấy cũng được.
“Vâng.” Trương Kỳ Mạt cười rồi nói tiếp: “Còn có chuyện này nữa, em đã chuẩn bị một vài bản thiết kế cho ngày hội đá quý ở thủ đô lần này, hay là anh góp ý cho em thử?”
Cô không nghề nghi ngờ gì về sự chuyên nghiệp trong lĩnh vực đá quý của Lâm Ẩn, dù gì Vua Thế Giới làm vang dội tên tuổi cô lần đầu cũng là sản phẩm do Lâm Ẩn tham gia thiết kế.
Lâm Ẩn gật đầu, anh ngồi xuống, cầm tài liệu công việc trên bàn lên đọc.
Vào lúc Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt nghiên cứu thiết kế đá quý, Tiêu Trang đi ra khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh với gương mặt sa sầm, nhanh chóng tìm đến trụ sở chính của tập đoàn Latinh.
Trụ sở chính của tập đoàn Latinh, tòa nhà Latinh được xây ở khu thành Bắc, vốn dĩ nơi này là trung tâm thương mại cao năm mươi tầng dưới quyền sở hữu của nhà họ Tôn.
Bấy giờ, trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Latinh.
Tiêu Trang dẫn theo một đội ngũ vệ sĩ người nước ngoài, tức giận đá tung cánh cửa phòng chủ tịch hội đồng quản trị, gương mặt anh ta toát ra vẻ căm phẫn, trên má vẫn còn in năm dấu ngón tay đỏ tươi.
Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay mình bị Lâm Ẩn đạp xuống mặt đất đánh rũ rượi, ngọn lửa giận trong lòng đã sôi trào, khiến cho anh ta gần như mất đi lý trí.
“Cậu Tiêu, sao thế?”
Lúc Tiêu Trang mở cửa ra, có một người đàn ông tóc bạc, đeo kính đang trong phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Ông ta là người nước ngoài, có gương mặt điển hình của người da trắng Bắc Âu, sống mũi cao thẳng, làn da trắng, mắt xanh và sâu hoắm, trông có vẻ rất thông mình, nhưng lại toát ra vẻ gian xảo cay độc.
“Ông Chris à? Sao ông lại đến Long Quốc?” Tiêu Trang cất tiếng hỏi, anh ta nhìn Chirst với mái tóc bạc trắng, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Cậu Tiêu, chào buổi chiều, tôi đến Long Quốc là vì tình huống đặc biệt, trụ sở chính kêu tôi đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Latinh khu vực Đông Á. Ngoài ra, đến chuyến này cũng để thu thập tư liệu của Long Quốc.” Chris mỉm cười, trả lời lại.
“Hóa ra là thế.” Tiêu Trang gật đầu, giọng nói có vẻ tương đối kính trọng.
Anh ta biết, tập đoàn đa quốc gia như tập đoàn Latinh có chi nhánh ở mọi nước trên thế giới. Lần này tập đoàn Latinh xây dựng chi nhánh ở tỉnh Đông Hải, xem ra cũng giống với hoạt động kinh doanh bình thường mà thôi.
Nhưng Tiêu Trang không ngờ, tập đoàn Latinh ở tỉnh Đông Hải lại để ông Chris điều hành.
Tập đoàn Tiêu thị của gia tộc Tiêu Trang có mối quan hệ khắng khít với tập đoàn Latinh, nên biết được xuất thân của ông Chris. Ông ta là người có địa vị rất cao ở trụ sở chính tập đoàn Latinh, cấp bậc trong nội bộ cũng rất cao.
Việc Chris đến Long Quốc trông có vẻ rất bất thường. Quyền lực của người đàn ông này xếp trong ba thứ hạng đầu của cả tập đoàn Latinh, có thực lực vô cùng kinh khủng ở nước ngoài.
“Cậu Tiêu, nghe nói cậu muốn đến tham quan tập đoàn nên tôi ở đây đợi cậu. Cậu bị làm sao thế?” Chris thắc mắc khi nhìn thấy năm dấu tay in trên mặt Tiêu Trang.
Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Tiêu Trang đã đỏ bừng, anh ta ngồi xuống, nói với giọng gắt gỏng: “Không ngờ một thằng dân đen không có mắt trong Long Quốc dám chống đối tôi, tôi đang nghĩ cách xử lý nó.”
“Ông Chris, tôi chỉ dẫn theo một vài gã vệ sĩ đến đây, ở Long Quốc, tôi cũng không có thế lực lớn để sử dụng, có lẽ cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của ông rồi.” Tiêu Trang nói với giọng cung kính, ánh mắt anh ta thấp thoáng hy vọng.
Vốn dĩ anh ta có đầu tư một món tiền vào tập đoàn Latinh ở thành phố Thanh Vân, lần này muốn mượn thế lực của tập đoàn Latinh để xử lý Lâm Ẩn, không ngờ Chris lại ở đây, nếu được ông ta giúp đỡ thì Lâm Ẩn chết là cái chắc.
“Ồ? Không ngờ lại có người dám chống đối cậu Tiêu?” Dường như Chris cảm thấy có hứng thú: “Cậu Tiêu muốn xử lý ai?”
“Một thằng dân đen tên là Lâm Ẩn, chỉ là hạng con sâu cái kiến nhưng lại không biết sống chết là gì, ỷ mình có Tưởng Kỳ, tên nhà giàu mới nổi của tập đoàn Hải Dương, chống lưng nên tỏ ra hung hăng lắm, ngoài ra, hình như nó đã từng tập võ.” Tiêu Trang cắn răng nghiến lợi trả lời Chris, vừa nhắc đến Lâm Ẩn là ngọn lửa giận trong lòng anh ta đã bùng lên.
Chris phì cười rồi đáp rằng: “Từ khi đến thành phố Thanh Vân, tôi còn chưa nghe nhắc đến tên Lâm Ẩn bao giờ, chắc hẳn nó chỉ là một thằng nhãi nhép mà thôi. Nhưng tôi lại rất hiểu Tưởng Kỳ của tập đoàn Hải Dương, thực lực của ông ta ở tỉnh Đông Hải không nhỏ một chút nào, còn bắt tay hợp tác với Thẩm Tam, ông trùm của thế giới ngầm trong tỉnh Đông Hải nữa, trước giờ bọn họ luôn đối chọi với tôi.”
“Mấy ngày trước, phó tổng giám đốc phụ trách chuyện kinh doanh dưới quyền tôi bị Tưởng Kỳ và Thẩm Tam xử lý. Còn thêm cả chuyện lần trước nữa, không ngờ cái tên Tưởng Kỳ này quăng kế hoạch đầu tư cả mười tỷ ra để cướp mất dự án chiến lược của công ty tôi.” Chirst nói một cách từ tốn: “Hai tên Tưởng Kỳ và Thẩm Tam nằm trong danh sách phải giết cho bằng được của tôi đấy.”
Lúc trước bị tập đoàn Hải Duơng quăng mười tỷ để cướp đi một dự án lớn, thế lực trong thế giới ngầm lại bị Thẩm Tam quét sạch, Chirst vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ, chưa hề ra mặt lần nào, là vì ông ta đang điều động nhân lực bên nước ngoài để ra tay đáp trả, nhưng nào ngờ cậu Tiêu của Tiêu thị lại kết thù oán với người thuộc phe Tưởng Kỳ, vừa khéo có thể mượn sức của cậu ta.
“Thế cũng tốt, dù gì bọn chúng chỉ là đám nhà giàu mới nổi ở Long Quốc mà thôi, dân nhà giàu ở nơi nhỏ nhoi như thế này mà nghĩ mình có khả năng đối chọi với tập đoàn Latinh hay sao.” Tiêu Trang nói một cách điên cuồng: “Ông Chris, ông tiện tay gọi một đội ngũ giúp tôi khử thằng Lâm Ẩn ấy đi.”
“Chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.” Chris nói một cách từ tốn, trông như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ông ta vỗ tay lốp bốp, một gã mặc đồ đen, đeo kính đen, trông có vẻ hết sức hung hãn đi vào trong phòng.
“Cậu Tiêu, đây là người tôi mới gọi về từ nước ngoài hồi mấy hôm trước. Cậu dẫn cậu ta theo bên mình đi, để khỏi phải gặp chuyện không hay.” Chris cười rồi nói với anh ta: “Cũng khéo lắm, tôi đang lên một kế hoạch, cậu cứ miêu tả mặt mũi của Lâm Ẩn, cái thằng cậu muốn xử lý, cho bọn họ biết là được rồi.”
Mười mấy gã vệ sĩ đều đeo găng tay đeo, xách theo túi đen, mấy người bọn họ đặt túi đen lên bàn rồi kéo khóa ra, bên trong toàn là vũ khí súng thật đạn thật, súng bắn tỉa đầy đủ.
Tiêu Trang nhìn thấy số vũ khí này bèn nở nụ cười, nói với Chirst: “Tốt quá, ông Chris, lần này phải phiền ông chuẩn bị chu đáo một phen.”
Có những người này giúp đỡ, anh ta sốt sắng muốn lên kế hoạch xử lý Lâm Ẩn lắm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.