Ngũ Chính nghe được chỗ hiểu chỗ không, bất giác gật đầu, trong lòng thầm nghiền ngẫm, càng lúc càng cảm thấy có lý.
Lâm tổng như vậy mới là đàn ông chân chính chứ, không tham hư danh, phóng khoáng tự tại.
Về sau bản thân nên nghiêm túc hơn, không quản không hỏi, chỉ cần thay Lâm tổng làm việc là được rồi.
Lâm Ẩn dập tắt điếu thuốc, vứt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy Trương Kỳ Mạt đang mỉm cười, gương mặt tràn đầy vui sướng đi đến.
Anh nhổm người mở cửa xe ra, Trương Kỳ Mạt đi vào ngồi xuống.
"Hôm nay có vui không?" Lâm Ẩn cười nói.
"Rất là vui! Giống như đang nằm mơ vậy!" Đôi mắt của Trương Kỳ Mạt long lanh như phát sáng, vẻ mặt rất hưng phấn.
"Trước đây em thật sự không dám nghĩ, trang sức mà em thiết kế ra có thể bán được một trăm triệu!" Trương Kỳ Mạt cực kỳ hưng phấn nói: "Hơn nữa, còn có rất nhiều phương tiện truyền thông nổi tiếng muốn phỏng vấn em, y như em là ngôi sao vậy đó!"
Hôm nay, cô đã được trải nghiệm cảnh tượng mà mình từng mơ ước, tác phẩm trang sức do chính tay cô thiết kế nhận được sự công nhận có thẩm quyền nhất ngành, được ở trên sân khấu triển lãm phát biểu cảm nghĩ với các nhà đài lớn.
Còn có chuyện gì vui hơn là ước mơ trở thành sự thật chứ?
"Cũng không biết vị 9527 kia là ai nữa, thật thần bí. Em rất muốn gặp mặt cảm ơn người đó." Trương Kỳ Mạt suy tư nói.
"Là do tác phẩm của em sáng tác quá hoàn mỹ, cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631531/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.