“Mẹ có lạnh không?” Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng hỏi.
Hai con mắt có thần quét về phía mặt của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên dường như có thể nhìn thấy tâm tư của Trương Lan Phượng.
Nhìn thấy trong lòng Trương Lan Phượng đang rất sợ hãi, vấn đề là trong lòng bà ta đang suy tính gì đó.
“Không lạnh, mẹ không lạnh. Ha ha ha, trong phòng ấm áp như vậy thì làm sao có thể lạnh được.”
Trương Lan Phượng cười nhưng rất không tự nhiên, tay chân cũng không có chỗ nào để đặt, bà ta đứng ở đó xấu hổ vô cùng.
Lần này, Hoàng Thiên lại càng thêm chắc chắn rằng trong lòng Trương Lan Phượng có một kế hoạch nham hiểm.
Rốt cuộc là kế hoạch nham hiểm gì, Hoàng Thiên bây giờ vẫn không rõ lắm, nhưng anh vẫn tinh ý cảm nhận được rằng món canh gà mà Trương Lan Phượng mang đến có lẽ là có vấn đề.
Nếu không thì khi Ngọc An ăn canh gà, tại sao Trương Lan Phượng lại lo lắng như thế?
“Ngọc An, em đừng uống nữa”.
Lúc này Hoàng Thiên bước đến trước mặt của Lâm Ngọc An, anh cầm lấy chiếc bát ở trong tay của cô.
Khiến cho Lâm Ngọc An ngây ngẩn cả người, cô nhìn Hoàng Thiên, rồi lại nhìn Trương Lan Phượng, cuối cùng cô
cũng nhận ra ở bên trong có chuyện gì đó xảy ra.
Bởi vì lúc này, khuôn mặt của Trương Lan Phượng có chút đỏ lên, dáng vẻ nơm nớp lo sợ nhìn bà ta rất không bình thường.
Với tính cách mạnh mẽ của Trương Lan Phượng thì bà ta đã bao giờ có biểu hiện như vậy? Từ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cua-tong-tai-chang-re-dao-hoa/1199237/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.