Hoàng Thiên vừa nhìn thấy họ đã nổi giận đùng đùng, thật sự hận không thể đánh họ thật nặng một trận nữa.
Nhìn lên mặt Trần Giang, chỉ thấy Trần Giang nào còn dáng vẻ hung hãn trước đây nữa chứ?
Trước đây Trần Giang vừa thấy Hoàng Thiên, cả cái miệng kia còn có thể vứt ra sau đầu, chứ đừng nói đến sự kiêu ngạo và khinh nhờn kia.
Nhưng lúc này, Trần Giang lại vô cùng chột dạ, chỉ muốn lách qua được ải này thôi.
Trương Vĩ cũng vậy, tên nhóc này cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám quái gỡ với Hoàng Thiên nữa, lòng căng thẳng cùng cực.
“Hai người muốn nói gì?”
Hoàng Thiên lạnh nhạt nhìn Trần Giang và Trương Vĩ, hỏi họ.
Trương Vĩ không dám đáp lời, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Trần Giang cố ép ra một cười cứng nhắc, nói với Hoàng Thiên: “Em rể, giờ đã tối rồi, chị sắp sửa mệt chết đến nơi rồi đây, cậu đưa chị về nhà đi.”
“Đưa cô về nhà sao?”
Lông mày của Hoàng Thiên nhíu chặt thành một hàng, cô Trần Giang này nghĩ thế nào vậy, ông đây không xử lí cô đã là may lắm rồi, còn đưa cô về nhà à?
“Đúng đó, đã là nửa đêm khuya rồi, anh nhãn tâm để chị về nhà một mình sao? Anh yên tâm được à?”
Trần Giang tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, còn thật sự cho rằng mình có giá trị lắm.
“Đúng đó anh rể, chị Giang là đàn bà con gái, đi về khuya không an toàn.”
Trương Vĩ đứng một bên cười gượng nói.
Hoàng Thiên vừa thấy hai người này còn cười được thì lửa giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cua-tong-tai-chang-re-dao-hoa/1198575/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.