Mấy lời này của Hoàng Thiên là một đòn chí mạng với Cảnh Thiên Phong.
Điều cậu ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, Hoàng Thiên hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cậu ta.
Nhưng nếu thật sự phải dập đầu gọi ông nội với Hoàng Thiên thì mặt mũi của cậu Cảnh Thiên Phong còn đâu nữa? Không phải sẽ bị người ta chê cười đến chết sao?
Dù sao cũng là cậu Thiên Phong con nhà giàu ở thủ đô, Cảnh Thiên Phong cũng không muốn bị bẽ mặt như vậy.
“Ha ha, đại ca, vừa rồi em chỉ đùa với anh một chút thôi, anh đừng tưởng là thật nhé.”
Cảnh Thiên Phong mặt dày cười cười với Hoàng Thiên, khom lưng cúi người với anh.
Hoàng Thiên vừa nghe thấy thằng nhóc này muốn lấp liếm, mặt anh trầm xuống.
Người đứng nhìn xung quanh không ngại mọi chuyện lớn thêm, mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên Phong.
Vừa rồi Cảnh Thiên Phong cũng quá đáng quá mức, châm chọc Hoàng Thiên như vậy. Ánh mắt của mọi người sáng như sao, ai cũng rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Ha ha, xem ra có người chỉ nói cho sang mồm thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi đây coi thường nhất là loại người nói được mà không làm được.”
“Thải phân ra rồi còn muốn đi về sao?
Đúng là không cần mặt mũi nữa mà.”
Mấy người đàn ông ở bên cạnh lớn giọng bàn tán, bọn họ không ngại ra sức đánh loại chó như Cảnh Thiên Phong xuống nước.
Cảnh Thiên Phong đỏ mặt đỏ cổ, nếu trên mặt đất có cái lỗ nào, cậu ta sẽ chui xuống ngay lập tức.
Quá mất mặt!
Ôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cua-tong-tai-chang-re-dao-hoa/1198535/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.