Hoàng Thiên không ngờ rằng chủ tiệm vàng sai người đưa sợi dây chuyền tới.
Nhưng nghĩ lại thái độ nhiệt tình của ông chú trung niên ở tiệm vàng lúc đó, Hoàng Thiên cũng đoán được vài phần chuyện gì đang xảy ra. Chắc là chủ tiệm vàng muốn kết bạn với mình nên mới gửi chiếc dây chuyền kim cương này tới. Về phần lý do tại sao ông ấy muốn kết bạn, Hoàng Thiên không thể nghĩ ra.
“Hôm nay ở tiệm vàng, ông chủ tiệm đưa tặng cho con sợi dây chuyển này.”
Hoàng Thiên nói. Trương Lan Phượng nghe vậy liền khó chịu: “Hì hì, cậu bây giờ có năng lực nói dối không chớp mắt như vậy, kỹ năng rèn luyện thật là tuyệt.”
Hoàng Thiên biết có nói như thế nào, Trương Lan Phượng cũng sẽ không tin, cho nên cũng không thèm giải thích những thứ này nữa. Lâm Ngọc An cứ nhìn Hoàng Thiên bên cạnh, cảm thấy rất bối rối. Cô cũng muốn tin tưởng ở Hoàng Thiên, nhưng hai chuyện này quả thật rất mơ hồ nên không thể thuyết phục được người khác.”
“Mẹ, chúng ta không thể lấy không đồ của người khác. Ngày mai mẹ đem trả lại sợi dây chuyền kim cương này đi.” Lâm Ngọc An suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Lan Phượng. Vẻ mặt khó chịu hiện lên trên mặt Trương Lan Phượng, bà ấy thích sợi dây chuyền này đến nỗi không thể trả lại được.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, tại sao con lại nghĩ là lấy không đồ của người ta cơ chứ?
Cái này nhất định Trịnh Hiếu Phong đã mua lại, rồi phân phó cho tiệm vàng sai người mang đến.”
“Nếu như là cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cua-tong-tai-chang-re-dao-hoa/1198433/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.