Tần Yên nói xong cũng quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tần Yên, biểu cảm trên mặt của Tần Luân dần dần dữ tượng hơn: “Con nhỏ đê tiện này, tôi nhất định phải làm cho các người trả giá thật đắt.”
Ông cụ Tần kêu anh ta cầu xin Tần Yên giúp đỡ, kết quả ngay cả cổng của tập đoàn Nhạn Chấn cũng không được bước vào, còn bị Dương Chấn làm nhục, lại bị đám bảo vệ đánh cho một trận, mãi mới chờ đến lúc Tần Yên tan làm mà lại nói một câu là có tìm cô ta cũng vô dụng thôi.
Tần Luân đã lớn đến hiện tại, đây là lần đầu tiên mà anh ta chịu nhiều nhục nhã như vậy, anh ta thậm chí còn có một loại suy nghĩ muốn giết người.
Còn chưa trở về đến gia tộc, điện thoại đã gọi tới. Vừa mới kết nối, chỉ nghe thấy giọng nói của ông cụ Tần vang lên: “Chuyện xử lý như thế nào rồi?”
“Xin lỗi ông nội, cháu để ông thất vọng rồi.” Tần Luân cắn răng nói.
Tần Luân vừa mới dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ném đồ vật.
“Ông đã kêu cháu đi cầu xin nó nói với nhà họ Tô, cháu là tên vô dụng hả, cách cũng đều đã dạy cho cháu hết rồi vậy mà chuyện vẫn còn chưa hoàn thành, cháu còn muốn ông phải nhai nát rồi đút cho cháu nữa? Ngu xuẩn!” Ông cụ Tần phẫn nộ rống lên.
Trên mặt của Tần Luân tràn đầy lửa giận, ngày hôm nay anh ta đã chịu đủ nhục nhã lắm rồi, bây giờ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616304/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.