Lúc bị đánh bay ra ngoài, Tần Luân đã hôn mê bất tỉnh.
Cả phòng tiếp khách chìm vào trong sự im lặng chết chóc, ông cụ Tần sững sờ một lúc, gương mặt toát ra vẻ căm giận: “Dương Chấn!”
Tần Nhã cũng sững sờ, cô vội vàng nói: “Ông nội, ông đừng trách Dương Chấn, hôm nay anh ấy đến đây cũng không có ác ý đâu…”
“Câm miệng!”
Ông cụ Tần gắt gỏng: “Đánh Luân mạnh như thế mà bảo là không có ác ý à, còn chưa đủ ác ý hay sao?”
“Đừng nghĩ rằng cháu phụ trách hợp đồng với tập đoàn Tam Hòa thì tôi sẽ đánh giá cao cô hơn, tập đoàn Tam Hòa xem trọng tiềm lực của nhà họ Tần nên mới chịu hợp tác, cho dù không có cô thì vẫn có người khác phụ trách.”
“Tôi nói cho cô biết, trong mắt của tôi, cô chẳng là cái gì cả, nếu như không phải cô vẫn còn có ích cho gia tộc thì tôi đã sớm gạch tên nhà cô ra khỏi gia tộc rồi.”
“Cút! Bây giờ cút đi ngay cho tôi! Sau này không được phép bước vào nhà họ Tần nửa bước!”
Lời lẽ của ông cụ Tần sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim của Tần Nhã, khiến cho cô đau đến mức không thiết sống.
Cô cúi đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã như mưa.
Phương Ưu cũng tức giận: “Chị tưởng rằng rơi vài giọt nước mắt thì sẽ được ông ngoại thương xót sao? Ông ngoại kêu chị cút, chị đừng giả vờ nữa, mau dẫn thằng chồng vô dụng của chị cút đi!”
Dương Cẩn vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616273/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.