Trong sân nhà họ Hùng, đặt hai xác chết, một là Hùng Bác Nhân, còn lại là Hùng Vĩ.
Dù sao nhà họ Hùng cũng là dòng họ bậc nhất ở Giang Châu, lúc này có vô số người biết tin đến thương tiếc.
Hùng Bác Thành bộ dạng đau lòng: ” Bác Nhân à, tại sao em lại ra đi như thế này? Anh hai vẫn đang chờ đợi để chung tay cùng em đưa nhà họ Hùng lên một đỉnh cao hơn. Bây giờ em để anh hai một mình, làm sao có thể hoàn thành nguyện vọng lớn của chúng ta đây?”
Hùng Bác Thành nước mắt nước mũi tèm lem, những người không biết, đều nghĩ ông ta có mối quan hệ rất tốt với Hùng Bác Nhân.
“Gia chủ Hùng, xin nén đau thương!” Có người bước tới an ủi.
Hùng Thanh Sơn hai mắt đờ đẫn, mặc kệ mọi người, sau khi nghe tin dữ, hắn luôn như thế này.
Cả nhà họ Hùng chìm trong nỗi buồn vô hạn, chỉ là không thể phân biệt được ai thật, ai giả.
Mãi đến sáng hôm sau, ánh mắt của Hùng Thanh Sơn mới có chút thần sắc, vừa định đứng dậy thì loạng choạng suýt ngã.
“Gia chủ!”
Ai đó kêu lên, vội vàng tiến tới để giúp đỡ.
“Đi chỗ khác!”
Hùng Thanh Sơn giận dữ hét lên, nhất thời không ai dám đến gần.
Chỉ thấy thấy ông ta chống nạng trong tay, dựa vào chính sức lực của mình, chậm rãi đứng lên.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế không giận tự uy của Hùng Thanh Sơn, ngay cả Hùng Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616270/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.