Dương Chấn đứng dưới vòi hoa sen, để nước nóng xối vào cơ thể mình.
Tâm tình phấn khích ban đầu, dần dần bị dập tắt.
Phản ứng vừa rồi là bản năng, tuy rằng là Tần Nhã chủ động, nhưng anh biết rõ do Tần Nhã cảm thấy vì anh làm quá nhiều việc, trong lòng tràn đầy cảm động cùng cảm kích.
Từ lâu anh đã thề rằng, trừ khi Tần Nhã thực sự yêu anh, nếu không anh sẽ không bao giờ chạm vào Tần Nhã.
Khi anh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, Tần Nhã đã ngủ rồi, có lẽ do quá mệt mỏi, còn có tiếng ngáy rất nhẹ.
Dương Chấn nhẹ nhàng nằm ở bên còn lại cạnh Tiếu Tiếu, dưới ánh đèn nhàn nhạt, nhìn gương mặt thanh tú của Tần Nhã, trong mắt chỉ có vẻ dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Nhã tỉnh dậy, cô cảm thấy trên người ớn lạnh, cô chợt ngồi dậy thì thấy mình trần như nhộng.
Lúc vừa tỉnh dậy, là lúc đầu óc đang mơ màng, trong vô thức cô đã hét lên một tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Dương Chấn cũng bị hành động của Tần Nhã đánh thức, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Tần Nhã với thân trên trần trụi, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất.
Đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đột nhiên đều ngây người ra.
“Anh, anh, anh không cố ý.”
Dương Chấn bừng tỉnh trước, đột nhiên gấp đến độ nói năng lộn xộn, tay chân không tự chủ được.
Tần Nhã lập tức có phản ứng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616057/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.