“Anh rể!”
Tần Yên lớn tiếng gào thét, nước mắt như nước lũ vỡ đê, nhất thời tuôn rơi đầy mặt.
“Ha ha…”
Nhưng Vương Ngạn Quân lại phá lên cười: “Không ngờ trên đời này lại có hạng người ngu xuẩn đến thế, anh ta thật sự cho rằng tôi sẽ thả Tần Yên, ha ha…”
Lúc này, mắt Tần Yên trống rỗng thẫn thờ, mặt đầy tuyệt vọng.
Trong đầu cô như một thước phim đang tua nhanh những hình ảnh về Dương Chấn.
Cô nhớ tới hôm đầu tiên Dương Chấn mới về Giang Châu, cô đã sỉ nhục anh.
Rồi cô bị Tần Luân tính kế, lúc cô suýt bị làm nhục, là anh đã tới cứu cô.
Có lần cô một mình đi tới quán bar uống rượu, Dương Chấn đã âm thầm cử người bảo vệ cô.
Và còn rất nhiều những hình ảnh khác, đều là Dương Chấn bảo vệ và hy sinh cho cô, cô càng nghĩ càng đau lòng, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén.
“Vương Ngạn Quân, chẳng phải anh muốn chết à? Được, tôi chết cùng anh!”
Cô bỗng nhìn Vương Ngạn Quân với vẻ mặt kiên quyết, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Vương Ngạn Quân vốn tới tìm Tần Yên để quay về bên cô, nhưng bị cô từ chối, nên mới nghĩ tới việc kéo cô cùng chết.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Chấn nhảy xuống dưới, anh lại hối hận, không muốn chết nữa.
Thấy ánh mắt kiên quyết của Tần Yên, cả người anh không khỏi run lên: “Tần Yên, nếu tên đầu sỏ đã chết rồi, thì sau này chúng ta hãy sống thật tốt, được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616044/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.