Ngụy Thâm đâu dám ngăn cản, vội vã gật đầu, miệng còn phát ra mấy tiếng ô ô.
Lúc nãy Dương Chấn túm đầu ông ta đập mạnh xuống bàn trà, đã làm mũi lún xuống, răng cũng bị gãy mấy chiếc.
Lúc này, mặt ông ta sưng vù, không nói ra được một câu.
Lúc này Dương Chấn mới nhấc chân rời đi, lúc anh đi tới cửa thì bỗng ngừng bước nói: “Tôi cho ông một đêm để suy nghĩ, trước mười giờ sáng mai, tôi đợi câu trả lời của ông ở Tắm Rửa Hoàng Hà”
Dứt lời, Dương Chấn liền rời đi.
Cả người Ngụy Thâm như mất nước, trở nên mềm nhũn, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc Dương Chấn về tới biệt thự, trời đã tối rồi.
“Anh rể, anh về rồi!”
Thấy Dương Chấn về, Tần Yên liền chủ động chào hỏi.
Dương Chấn nhìn chằm chằm Tân Yên mấy giây, sắc mặt như thường, mắt đầy sức sống, không giống như đang giả vờ, nói cách khác, cô đã lãng quên chuyện hôm nay rồi.
“Anh đang lo lắng, chuyện hồi chiều sẽ để lại bóng ma cho em à?”
Tân Yên đi tới, chủ động ôm lấy cánh tay Dương Chấn, cười hì hì hỏi.
Dương Chấn lặng lẽ rút tay về, cười đáp: “Trông em có vẻ không sao rồi!”
Nhưng anh vừa rút tay về, Tân Yên lại ôm lấy, cười tủm tỉm nói: “Anh rể, từ hôm nay trở đi, em sẽ không gọi anh là anh rể nữa!
“Hả?”
Dương Chấn sửng sốt: “Em không gọi anh là anh rể thì gọi là gì?”
“Từ nhỏ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616036/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.