Cô gái vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Cũng không phải là bởi vì cô ta muốn Dương Chấn xin lỗi, à chính là vì bốn chữ ‘nhà họ Hàn tôi’ mà cô ta thốt ra này.
Nói cách khác, cô gái này là người của nhà họ Hàn?
Nhưng cũng có người sau khi biết thân phận của cô gái thì lại cười trên nỗi đau của người khác, giống như Trịnh Mỹ Linh và Trần Anh Hào vậy.
“Giả chính là giả! Chẳng lẽ bởi vì đây là đồ cổ của nhà họ Hàn nên dù là giả cũng không cho người khác nói sao?”
Vừa mới bắt đầu, Dương Chấn vẫn còn mấy phần kiên nhẫn, nhưng cô gái lấy nhà họ Hàn ra dọa người, anh cũng hơi mất hứng rồi.
“Dương Chấn, anh bắt nạt một cô gái như vậy, có phải quá đáng lắm rồi không?”
Cô gái kia còn chưa lên tiếng, Trần Anh Hào là người đầu tiên không nhịn được, giương mắt lạnh lùng chất vấn Dương Chấn.
Dương Chấn thản nhiên quét mắt nhìn anh ta, không chút lưu tình nói: “Nếu như anh đến để nịnh bợ, vậy tốt nhất cút xa một chút, đừng mơ giẫm đạp tôi để đi nịnh bợ người khác, nếu như anh đến gây phiền phức cho tôi, vậy càng nên cút xa một chút, từ trước đến giờ tôi không lãng phí thời gian đấu võ mồm với đồ vô dụng.”
“Anh! Anh nói cái gì?”
Trần Anh Hào tức giận không thôi, cho dù anh ta vẫn luôn tự xưng là con người lịch sự, bên ngoài đều luôn làm bộ làm tịch, nhưng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2615897/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.