Thấy Mục Chấn dẫn theo một nhóm đông người đi vào, hơn nữa đều là ông lớn của những gia đình giàu có ở Châu Thành, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Ba! Sao ba lại đến đây?”
Tên tay sai số một bên cạnh Trần Anh Hào, Vương Kỳ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông thì giật mình.
“Ba!”
“Ba!”
…
Bảy tám người trong số hàng chục người ở phòng bao đã nhận ra ba mình.
Đây không phải vấn đề, mà vấn đề là ba của họ đi theo một người đàn ông trung niên tới.
Mà bên cạnh người đàn ông trung niên đó còn có một gương mặt quen thuộc, chính là Mục Chấn, người vừa mới bị họ đánh hội đồng đuổi ra khỏi phòng bao.
Vừa nãy Mục Chấn gọi người đàn ông trung niên đó là “ba”.
Nghĩ tới việc Mục Chấn vừa bị đánh, mặt ai nẫy đều tràn đầy sợ hãi.
Lúc này, không chỉ có mình chúng sợ, mà ba của chúng cũng sợ.
“Được lắm, các gia chủ, người vừa đánh con trai tôi không ngờ còn có con trai các ông!” Mục Đông Phong cười lạnh nói.
Nghe vậy sắc mặt mấy ông chủ đều biến sắc, sau khi đưa mắt nhìn nhau họ nhanh chóng quát con trai mình: “Đồ khốn kiếp! Còn không mau lăn ra cầu xin cậu Chấn tha thứ!”
Nhà họ Mục là gia tộc ở tỉnh lỵ, nếu chỉ đơn giản như vậy thì dễ rồi, nhưng nhà họ Mục lại là gia tộc chi nhánh của nhà họ Hàn giàu có bậc nhất tỉnh lỵ.
Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2615873/chuong-218.html