Nhất thời, hai bên đối đầu với nhau.
Trần Hưng Hải tuy đưa rất nhiều người tới, nhưng đây là đại bản doanh của nhà họ Viên, người của đối phương nhiều hơn.
Cho dù như vậy, Trần Hưng Hải cũng không sợ.
Chỗ này, dòng chính của nhà họ Viên về cơ bản đều có mặt, một khi khai chiến thì người nhà họ Viên sẽ chết rất nhiều.
“Trần Hưng Hải, chỉ dựa vào ông tuyệt đối không thể khiến nhà họ Viên bị trọng thương nặng nề trong hơn nửa tiếng ngắn ngủi như vậy được, rốt cuộc là ai đã giúp ông đối phó nhà họ Viên?”
Viên Sĩ Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
Trong lòng ông ta hiểu, xu thế của nhà Viên đã qua.
“Viên Sĩ Vũ, ông ngay cả đã đắc tội ai mà cũng không biết, chả trách nhà họ Viên lại bị diệt!” Trần Hưng Hải cười lạnh nói.
Đôi mày kiếm của Viên Sĩ Vũ khẽ nhướng: “Ông có ý gì?”
“Vốn không phải là tôi tìm người đối phó nhà họ Viên, mà là nhà họ Viên đã đắc tội với người không nên đắc tội.”
Trần Hưng Hải mở miệng nói: “Đương nhiên, cho dù không có người đó thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Viên, bởi vì cái chết của cháu trai tôi chính là do cháu của ông làm! Bây giờ, biết tại sao tôi lại phải đưa bọn chúng đi rồi chứ?”
Nói đến cuối cùng, Trần Hưng Hải nghiến răng nghiến lợi.
Trần Anh Tuấn tuy không xuất chúng gì lắm, nhưng cũng là huyết mạch nhà họ Trần.
Thậm chí còn vì vậy mà suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2615807/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.