Chỉ là, giọng của Mã Tuân quá nhỏ, Irene chỉ nghe thấy câu phía trước, còn hai chữ “tôi cần” quan trọng cuối cùng kia thì lại không nghe thấy.
“Cậu nói gì?”
Irene nghi hoặc mà hỏi.
Hồi nãy, Mã Tuân cũng là do nóng lòng nên mới nói ra câu đó, bây giờ bảo anh ta nói lại một lần ở trước mặt của Irene thì rất khó.
“Cậu ta nói, nhà họ Ngải quá đáng quá, không nên vì lợi ích gia tộc mà khiến chị mất đi quyền lựa chọn.”
Dương Chấn lúc này lên tiếng, giải vây thay Mã Tuân.
Thính lực của anh không bình thường, lời Mã Tuân nói lúc nãy, anh đã nghe hết rồi.
Ngay cả anh cũng không ngờ, Mã Tuân suýt nữa đã tỏ tình rồi.
Anh muốn tác hợp Irene và Mã Tuân, nhưng mối quan hệ của hai người bây giờ, căn bản chưa tới bước tỏ tình.
Nếu như lời của Mã Tuân nói hồi nãy thật sự bị Irene nghe thấy thì chỉ sợ mối quan hệ giữa bọn họ sẽ thêm khó xử.
Nghe thấy sự giải thích của Dương Chấn, vẻ mặt Mã Tuân đầy cảm kích, Irene thì cười cười: “Cảm ơn Nhóc Tuân!”
“Không có gì!”
Mã Tuân đỏ mặt nói.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa, nói về hai người đi!”
Irene mỉm cười hỏi: “Anh Chấn đã lập gia đình rồi, còn có một cô con gái đáng yêu, bây giờ rất hạnh phúc, Nhóc Tuân, còn cậu thì sao? Tình hình bây giờ thế nào?”
Mã Tuân thành thực trả lời: “Tôi vẫn một mình!”
“Sao không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2614824/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.