Lúc này, hai mắt Tần Đại Dũng đỏ ngầu còn lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh ở chung với Tần Đại Dũng lâu mà vẫn chưa từng thấy ông ấy như vậy. Ánh mắt anh nhìn Tần Như Phong cũng lộ ra sát khí.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tần Như Phong đã bị giết chết nhiều lần rồi.
"Tần Như Phong, ông không cần phải giả vờ như chẳng biết gì nữa. Tuy năm đó tôi còn rất nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ những chuyện mà ông đã làm!"
"Chính là tên khốn kiếp nhà ông giết bố tôi, Tần Đức Tài!"
"Còn có mẹ tôi, Vương Thục Nhã!"
Tần Đại Dũng gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Mà sau khi ông ấy nói xong, vẻ mặt Tần Như Phong lập tức thay đổi. Rõ ràng lão ta không ngờ Tần Đại Dũng thật sự còn nhớ rõ chuyện này.
Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc. Anh tưởng Tần Đại Dũng là một cô nhi, hoàn toàn không biết gì về chuyện lúc nhỏ.
Không ngờ bây giờ ông ấy đến nhà họ Tần lại nhớ ra hết.
"Cái gì?"
"Cậu nói bố cậu là Tần Đức Tài? Mẹ cậu là Vương Thục Nhã à?"
"Kẻ giết chết bố mẹ cậu năm đó là Tần Như Phong à?"
Bỗng nhiên có một ông cụ tóc bạc phơ xông tới, kích động nhìn Tần Đại Dũng hỏi. Ông cụ còn rưng rưng nước mắt.
"Ông là… chú hai Tần Đức Chính?"
Tần Đại Dũng cũng kinh ngạc khi nhìn thấy ông cụ.
"Cậu thật sự là con của anh trai tôi!"
Tần Đức Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610969/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.