Vũ Liệt cũng không ngờ Tần Như Phong đã chết nhưng lại có cổ trùng bay ra từ người lão ta, nhắm thẳng về phía mình.
Tốc độ của cổ trùng quá nhanh nên Vũ Liệt hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.
“Phốc!”
Trong chớp hoáng, một viên đá vụn bắn lên như viên đạn, trong nháy mắt đập thẳng vào cổ trùng làm cổ trùng đen như mực kia ngã xuống đất.
Đến giờ phút này, Vũ Liệt mới lấy lại tinh thần.
Người ban nãy nhắc nhở là Dương Thanh, người ném viên đá vào cổ trùng cũng là Dương Thanh.
“Cậu Thanh, tôi lại nợ cậu một mạng!”
Vũ Liệt cảm kích nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì!”
“Đây là sâu gì vậy? Sao lại còn sống!”
Ông Ngô chợt sợ hãi nhìn cổ trùng kia rồi hỏi.
Chỉ thấy lão ta đã giơ chân lên, chuẩn bị giẫm xuống.
“Dừng lại!”
Dương Thanh vội vàng ngăn cản.
“Cậu Thanh, cậu biết con sâu này?”
Ông Ngô không giẫm xuống mà nhìn Dương Thanh, nghi ngờ hỏi.
Dương Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: “Đây là cổ trùng chỉ Miêu Thành mới có, lúc trước khi ở Vương thành Quan, tôi đã từng thấy cổ trùng thế này”.
“Ban nãy viên đá mà tôi búng ra, dù là cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng bị thủng da thịt nhưng cổ trùng này lại còn sống”.
Nghe Dương Thanh nói xong, mọi người mới phản ứng lại, lập tức lộ vẻ hoảng sợ.
Cao thủ võ thuật, thực lực càng mạnh thì sức mạnh thể xác cũng càng mạnh theo. Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610958/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.