“Lưu lão quái này kiêu ngạo quá rồi nhỉ? Dù lão ta là cao thủ Thần Cảnh, muốn rút cạn máu của bốn cao thủ Thần Cảnh, lão ta nghĩ mình đã vượt trên cả Thần Cảnh à?”
Tiết Vương bỗng trầm giọng nói, chỉ là nói xong câu cuối cùng, bỗng mặt đầy sợ hãi: “Chẳng lẽ Lưu lão quái là cao thủ trên cả Thần Cảnh thật?”
Mã Vương và Tào Vương cũng biến sắc, nhìn Bạch Vương như thể không tin nổi.
Bạch Vương cười lắc đầu: “Không thể nào! Mặc dù đại đồ đệ của lão ta cũng là cao thủ Thần Cảnh nhưng khoảnh cách chênh lệch giữa họ rất lớn”.
“Hơn nữa khoảng cách giữa các cao thủ Vương Cảnh cực kỳ lớn, sợ là khoảng cách chênh lệch giữa các cao thủ Thần Cảnh càng lớn hơn nữa”.
“Dù Lưu lão quái có mạnh cũng không thể vượt khỏi Thần Cảnh được. Nếu lão ta mạnh đến vậy, sao vẫn bị trói buộc ở Miêu Thành?”
Nghe Bạch Vương nói, mấy vị Vương khác bình tĩnh hơn nhiều.
Trong mắt họ Thần Cảnh đã là đỉnh cao, còn về cảnh giới trên Thần Cảnh, đúng là chưa nghe nói bao giờ.
“Chỉ là Lưu lão quái đưa ra yêu cầu muốn bốn cao thủ Thần Cảnh, nhưng chỉ có một Dương Thanh. Chúng ta phải chạy đi đâu tìm ba cao thủ Thần Cảnh khác cho lão ta đây?”
Tào Vương nhíu mày hỏi.
Lưu lão quái không có ý định gì với Đế Thôn là chuyện không gì tốt hơn được nữa.
Nhưng lão ta muốn bốn cao thủ Thần Cảnh, ý định này hơi điên cuồng đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610955/chuong-1129.html