“Tào Vương!”
Nhìn người mặc Vương bào, mọi người kêu lên.
Dù là Tần Đức Chính thì ông cụ cũng nghiêm túc hẳn lên, dường như lúc này khí chất của Tào Vương đã khác.
Mười mấy vệ sĩ tiến vào sảnh tiệc đều là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Dù Dương Thanh đã dẫn đến tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, hơn nữa vốn dĩ nhà họ Tần cũng có vài cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nhưng xét về mặt số lượng, ông cụ không bằng Vương tộc họ Tào.
“Tần Đức Chính, ông to gan thật đó, ở Vương thành Tào của tôi mà ông dám tự tiện xưng Vương? Ông xem tôi là vật trang trí à?”
Tào Vương tức giận chất vấn, giọng như sấm sét cuồn cuộn nổ vang bên tai Tần Đức Chính.
Vũ Liệt bước lên phía trước một bước che trước mạt Tần Đức Chính, đề phòng nhìn Tào Vương, sợ Tào Vương chợt xông đến.
Dương Thanh vẫn đứng bên cạnh Tần Đức Chính, mặt lạnh lùng nhìn Tào Vương.
Lúc này hơi thở trên người Tào Vương càng kinh khủng hơn, rõ ràng là bán bộ Thần Cảnh.
Điều này làm Dương Thanh hơi bất ngờ, người ngoài đều cho rằng thực lực của Tào Vương là Vương Cảnh đỉnh phong, không ngờ lão ta đã đến bán bộ Thần Cảnh lâu rồi.
Quả nhiên bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc không phải đèn cạn dầu.
“Tào Việt, cuối cùng ông cũng tới rồi!” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Tần Đức Chính nhìn về phía Tào Vương, lạnh giọng nói.
Tào Việt là tên thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610949/chuong-1133.html