Mặc dù Vương Chiến tỉnh rồi nhưng trông rất yếu, khi lão ta nhìn thấy Dương Thanh, lão ta biết mình đã được cứu.
Mắt lão ta ánh lên vẻ kích động, gắng gượng muốn ngồi dậy cảm ơn nhưng không dậy nổi.
“Ông đừng nhúc nhích, nằm xuống nhanh lên!”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng tiến lên ấn Vương Chiến xuống giường bệnh ngay.
Tất nhiên Dương Thanh nhận ra sự cảm kích trong mắt Vương Chiến, cũng hiểu lão ta muốn nói gì, anh cười nói: “Cứu ông là việc nhỏ thôi, chẳng tốn chút sức nào nên ông không cần phải cảm ơn đâu!”
Vương Chiến lại chảy nước mắt, lúc nhìn Dương Thanh, ánh mắt vẫn cảm kích như cũ.
Chỉ là lão ta bị thương quá nặng, không những không ngồi dậy nổi mà còn nói không ra hơi.
“Khoảng thời gian tiếp theo ông cứu yên tâm nằm đây nghỉ ngơi, tôi đã sắp xếp xong hết rồi. Trừ phi đích thân Long Hoàng đến, nếu không, không ai có thể làm ông bị thương”.
Dương Thanh lại nói.
Lúc này tâm trạng của Vương Chiến đã bình tĩnh trở lại, không nhúc nhích và cũng không nói được nhưng thông qua ánh mắt của lão ta, có thể thấy Vương Chiến đang biết ơn Dương Thanh đến nhường nào.
“Tiểu Uyển, sao Vương Chiến lại không nói chuyện được?”
An ủi Vương Chiến xong, sau khi Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển ra ngoài, anh mới lên tiếng hỏi.
Phùng Tiểu Uyển cũng khá khó hiểu, cô ta lắc đầu: “Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng anh Thanh cứ yên tâm đi. Em sẽ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610896/chuong-1166.html