Long Tường không thèm liếc Long Khoa lấy một cái, chỉ cười tự giễu, chật vật đứng lên nhìn về phía Long Hoàng, nói: "Bố, lần này bố thật sự sai rồi!"
Dứt lời, ông ta xoay người, tập tễnh bỏ đi.
Long Hoàng tức giận đến run cả người, cuối cùng vẫn không ra tay với Long Tường.
Long Tường dù sao cũng là con trai cả của lão ta, bây giờ đã có quá nhiều chuyện xảy ra ở Hoàng tộc họ Long, nếu Long Tường bị lão ta giết chắc chắn lòng người ở Hoàng tộc họ Long sẽ bị tan rã.
"Bố, xin bố bớt giận! Cũng bởi vì bị bố coi nhẹ nên anh cả mới không cam lòng thôi. Thật ra anh ấy cũng rất có tài năng, chỉ đáng tiếc là tên nhóc Thiên Vũ này đã làm ra những chuyện không thể bù đắp lại với Hoàng tộc họ Long".
Long Khoa lên tiếng.
Nghe thì có vẻ ông ta muốn nói đỡ cho Long Tường nhưng lại nhắc đến Long Thiên Vũ, rõ ràng là muốn nhắc lại với Long Hoàng rằng võ thuật của Long Thiên Vũ đã bị phế.
Long Hoàng lập tức nhíu mày, híp mắt nhìn Long Khoa hỏi: "Long Khoa, con cảm thấy bố già rồi, không nhìn ra mánh khóe này của con sao?"
"Phịch!"
Long Khoa lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, sợ sệt nói: "Bố, con sai rồi!"
Ông ta không dám ngụy biện vì biết rõ điều đó sẽ chỉ làm Long Hoàng ghét mình hơn thôi.
Long Tường chính là như vậy. Nếu vừa rồi không nói những lời đó có lẽ sau này Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610846/chuong-1203.html