Lúc này, Lục Tinh Tuyết không thèm để ý gì nữa, chỉ muốn gọi Dương Thanh tỉnh lại trong cơn cuồng bạo.
Cô ta chạy tới trước mặt anh, ôm chặt anh, ánh mắt không hề e ngại mà ngập tràn hạnh phúc.
Dường như được nhào vào lòng anh, dù có phải chết cô ta cũng không sợ.
“Đi ra!”
Dương Thanh đột nhiên bị Lục Tinh Tuyết ôm lấy, lập tức gầm lên.
“Em không đi! Không đi!”
Lục Tinh Tuyết bật khóc nói: “Em chỉ muốn anh tỉnh táo lại.
Nhất định anh sẽ kiên trì được, nếu đến cả anh cũng không tin chính mình sao có thể đấu tranh với tâm ma?”
Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, nhìn Lục Tinh Tuyết như đang nhìn kẻ địch, có gì đó thôi thúc anh giết người con gái đang ôm chặt mình.
Đồng thời, trong đầu lại có giọng nói khác, cô gái này vô tội, không thể giết được.
Nếu anh giết cô ta, đời này sẽ không làm lại được nữa.
“A a a…”
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn trời hét lớn.
Sau khi bị Lục Tinh Tuyết ôm lấy, anh không hề chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm nóng nảy, muốn xé nát cô ta thành từng mảnh.
“Cút! Cút ra cho tôi!”
Dương Thanh bỗng dùng sức.
Lục Tinh Tuyết phun máu nhuộm đỏ vạt áo, cơ thể rơi thẳng xuống núi như đóa hoa hồng lụi tàn.
Phía trước Ninh Sơn được người ta san
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610695/chuong-1330.html