Trầm mặc hồi lâu, Dương Thanh lẩm bẩm với chính mình: "Chẳng lẽ, chuyện năm đó thực sự có uẩn khúc khác?"
Lúc này anh thực sự hoang mang, không biết rốt cuộc có nên tin lời Phùng Chí Ngạo hay chăng.
Lời cảnh cáo trước khi rời đi của Phùng Chí Ngạo không phải chỉ là tiện thể nói ra.
Ngảy cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu còn có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh làm người bảo vệ Hoàng tộc, huống chi là những Hoàng tộc cổ xưa có thực lực mạnh hơn hẳn?
Anh vừa tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng thì Phùng Chí Ngạo đã chờ sẵn ở đó, chỉ e toàn bộ hành trình của anh đều đã nằm trong tầm khống chế của Hoàng tộc họ Phùng.
Hiện tại, nếu anh có bất kì cử động nào, sợ rằng đều không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng tộc họ Phùng.
Lúc này, tại Hoàng tộc họ Phùng, trong một mật thất, vẻ nóng nảy trên mặt Mã Siêu đã dần biến mất.
Hiện giờ anh ta đã lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống đất, như một vị tăng nhân già đang nhập định.
Bỗng anh ta lớn tiếng hô: "Tôi muốn gặp Phùng Chí Viễn!"
Chẳng mấy chốc, Phùng Chí Viễn đã đi vào mật thất này, nhìn Mã Siêu, hỏi: "Con đã nghĩ kĩ rồi chứ?"
Mã Siêu cắn răng đáp: "Tôi đồng ý tiếp nhận thân phận cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, tôi và con tôi sẽ ở lại Hoàng tộc họ Phùng này.
Nhưng tôi phải báo cho ông biết, nếu để tôi hay vợ của tôi có bất kì thương tổn gì, dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2610383/chuong-1505.html