“Cậu Thanh, vậy cậu có muốn cho Tiểu Uyển cứu cậu ấy không?”
Vương Chiến thình lình hỏi, mong đợi nhìn Dương Thanh.
Anh bật cười: “Anh ta phái người giết ông, ông không hận sao?”
Lão ta cười trừ, lắc đầu: “Tôi cũng muốn hận nhưng dù sao cũng lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, có thể nói đó chính là nhà của tôi, Long Thiên Vũ cũng là đứa cháu tôi chứng kiến trưởng thành”.
“Đối với tôi, cậu ấy không chỉ là cháu đích tôn của Long Hoàng mà còn là con cháu, có ai lại đi oán hận con cháu của mình đâu?”
Nói xong, Vương Chiến quỳ phịch xuống đất, thành khẩn nói: “Cậu Thanh, lão già tôi đây mặt dày, xin cậu hãy đồng ý cho Tiểu Uyển cứu Long Thiên Vũ đi, tôi xin thề chết đi theo cậu, chỉ cần cậu không chê thì cả đời tôi đều làm trâu làm ngựa!”
Phùng Tiểu Uyển ngẩn người, định lên tiếng nhưng cũng biết không thích hợp.
Dương Thanh đánh giá Vương Chiến khá cao, anh chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào có ai trung thành như Vương Chiến ngoài biên giới phía Bắc cả.
Dù bị Hoàng tộc họ Long ngược đãi thế nào, từ tận đáy lòng lão ta luôn cho rằng mình là người của Hoàng tộc họ Long.
Quả là một người trọng tình trọng nghĩa.
Dương Thanh cũng tin rằng đây là lần cuối Vương Chiến giúp đỡ Long Thiên Vũ, nếu sau này hắn ta lại gây hấn với anh thì sẽ không do dự đứng ở phe mình.
“Xin tiền bối hãy đứng lên!”
Anh tiến đến, đỡ Vương Chiến đứng dậy.
“Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2609807/chuong-1631.html