Vốn dĩ cô ta cứ tưởng mình đã đánh giá Dương Thanh rất cao rồi, nhưng bây giờ cô ta phát hiện, cô ta đã đánh giá thấp Dương Thanh, rất rất thấp.
Một cao thủ còn trẻ mà đã đạt vượt khỏi Thần Cảnh đỉnh phong, anh là thiên tài cái thế à?
Bỗng nhiên mắt cô ta toát lên vẻ kiên quyết, cô ta phải có được thiên tài này!
Thân là cô gái có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí là cô gái có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ con cháu của bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu.
Gô ta chưa bao giờ gặp chàng trai trẻ nào có thiên phú mạnh hơn mình, dù có là Diệp Xung thì cô ta cũng chưa bao giờ thèm xem trọng.
Từ nhỏ cô ta đã sùng bái cao thủ, cũng từng suy nghĩ, cả đời này, trừ phi gặp được người tài trẻ nào có thiên phú võ thuật mạnh hơn mình, cô ta mới chịu lấy.
Nếu không cô ta thà ở thế cả đời!
Cứ ngỡ đời này cô ta sẽ không gặp được người đàn ông nào mạnh hơn cô ta.
Đến hôm nay gặp Dương Thanh, cô ta mới hiểu có lẽ mình đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình.
“Thả… Tôi… Ra…
Lưu lão quái cố hết sức mới nói được ba chữ này.
Lúc này, mắt Dương Thanh đỏ rực, hơi thở điên cưồng trong cơ thể anh đang điên cuồng tấn công vào huyệt vị phong ấn mà Phùng Tiểu Uyển đã đặt trên người anh.
Anh cũng không muốn giết Lưu lão quái nhưng tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2609688/chuong-1710.html