Uy lực của nó còn không bằng tia sét thứ hai, Bùi Thiên Âm hoàn toàn có thể chịu được.
Nhưng sau khi tia sét này giáng xuống, Lệ Trần bỗng hộc máu, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Thiên Âm hoảng hồn, hét lớn: “Lệ Trần, tôi xin ông, cứ kệ tôi, mau rời khỏi nơi này đi!”
Mặt bà ta đã đầm đìa nước mắt.
Lúc này, sự thù hận trong lòng bà ta đã hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn sự đau lòng với Lệ Trần.
Bà ta biết Lệ Trần đang phải chịu đựng điều gì vì bà ta, giờ bà ta cũng sẵn sàng trả giá mọi thứ vì Lệ Trần.
Nhưng Lệ Trần đã chọn làm thế rồi, sao lại từ bỏ chứ?
Lão lau vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn trời, hét lớn: “Ông trời, ông chỉ có chút năng lực ấy thôi à? Thiên kiếp với uy lực bé tẹo thế mà cũng đòi làm gì tôi ư? Tới đi! Tiếp tục!”
Khí thế của lão lại tăng vọt.
“Đoàng đoàng!”
Tia sét thứ năm bỗng giáng xuống, như muốn trừng phạt sự hỗn xược của Lệ Trần.
Ngay sau tia sét thứ năm, tia sét thứ sáu, thứ bảy cũng ồ ạt kéo tới.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Mấy tia sét liên tục giáng xuống, tia sau mạnh hơn tia trước, Lệ Trần một mình tiếp nhận tất cả.
Uy lực khủng khiếp từ thiên kiếp khiến lão bị thương nặng.
Người lão cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi tanh gay mũi, khí thế của lão cũng giảm hẳn.
Lúc này lão nào giống chủ của Ma Tông nữa? Mà giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2606000/chuong-3653.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.