Đỗ Trọng cười nói: “Linh khí của thế tục rất mỏng manh, nếu muốn tu luyện đến đỉnh cao thì phải dùng những cách khác để tu luyện. Tuy nhiên, thế tục không chịu nổi việc có nhiều cao thủ Thiên Cảnh tu luyện cùng lúc, trong tình huống này, nếu cao thủ ở thế tục muốn đột phá Thiên Cảnh thì chỉ có thể dùng cách không ảnh hưởng tới sự ổn định của kết giới mà thôi”.
“Cách này cũng không khó, đó là tách một khu vực có nồng độ linh khí cao ra khỏi thế tục”.
“Từ đó, những người có thiên phú vô cùng xuất chúng chỉ cần dốc toàn lực tu luyện, cố gắng tăng thực lực lên, còn người có thiên phú bình thường sẽ bị đám người này đẩy ra ngoài, quản lý thế tục ở Chiêu Châu”.
Dương Chấn đã rõ tình hình, anh cũng hiểu ý Đỗ Trọng, ông ta nói ba vị trưởng lão có thực lực yếu nhất, thiên phú bình thường nhất, không phải không có lý.
Dương Chấn suy đoán: “Tức là Chiêu Châu bây giờ không chỉ có mỗi giới Cổ Võ và thế tục, mà còn một thế giới nhỏ khác, hơn nữa thế giới này cực nhỏ? Số người ở đấy cũng vô cùng ít ỏi, thậm chí chỉ có mấy chục người? Hay mấy trăm người? Nhưng thực lực của họ đều rất mạnh, có lẽ người yếu nhất cũng có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đúng không?”
Nói đến đây, nhịp thở của anh trở nên gấp gáp.
Đỗ Trọng khẽ gật đầu, trên mặt tràn ngập vẻ tôn kính, ông ta thấp giọng nói: “Tuy họ ở thế giới nhỏ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2605962/chuong-3678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.